Chuong 926

Truyện: Truyen: {self.name}

"Viện trưởng, xin dừng tay!" Mãi đến lúc này, Từ Tiểu Thụ mới hoàn hồn từ sức chiến đấu kinh hoàng của Diệp Tiểu Thiên, lớn tiếng kêu lên quái dị.

Vừa rồi hắn thật sự bị "Vạn Giới Chi Chủ" của Diệp Tiểu Thiên làm cho kinh sợ.

Ai có thể ngờ, Diệp Tiểu Thiên đụng độ Hoàng Tuyền, dù mở ra giới vực, vẫn bị đánh cho tơi tả.

Chưa từng nghĩ, chỉ cần đổi đối thủ, Hoàng Tuyền thay bằng Mộ Dung Ảnh.

Một cường giả Trảm Đạo, trước mặt Diệp Tiểu Thiên lại hoàn toàn không đáng nhắc đến!

Vừa giao phong, giới vực của Mộ Dung Ảnh đã bị cướp, thân hình bị trói, như cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.

Từ Tiểu Thụ còn đang kinh ngạc trước thực lực của viện trưởng đại nhân tăng tiến đến mức khủng bố như vậy, kết quả người ta vừa quay đầu, còn muốn đập chết hắn!

Chuyện này sao có thể?

Đây là người một nhà mà!

"Viện trưởng, ngài đừng làm càn..."

Từ Tiểu Thụ vừa kêu lớn, vừa biến đổi khuôn mặt, vội vàng xua tay nói: "Ta là Từ Tiểu Thụ, ta là đệ tử ngoại viện của Thiên Tang Linh Cung, Từ Tiểu Thụ đây! Viện trưởng tuyệt đối đừng làm bậy, ta vừa mới cứu ngài một mạng!"

"Nhận nghi ngờ, giá trị bị động +2."

Ẩn mình trong hư không nhưng đã bị khống chế, Mộ Dung Ảnh nghe vậy thì trợn tròn mắt.

Vương Siêu?

Thánh nô Từ Tiểu Thụ?

Cái này... tình huống là thế nào?

Diệp Tiểu Thiên một tay cắm vào dòng xoáy không gian, nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc kia đột nhiên biến hóa từ vương tọa chấp pháp quan, cũng có chút ngơ ngẩn.

Từ Tiểu Thụ?

Thật sự là Từ Tiểu Thụ?

Chỉ ngẩn ra một thoáng, Diệp Tiểu Thiên liền bật cười thành tiếng, suýt chút nữa bị cái "Từ Tiểu Thụ" đối diện chọc cười.

"Quả nhiên, ngươi đích xác nắm giữ thuộc tính không gian, hiểu được một chút nguyên lý lợi dụng không gian mặt kính chiết xạ, hóa hình thành người khác.

"Nhưng chút tài mọn này, gạt được người khác, có thể gạt được ta, Diệp Tiểu Thiên sao?"

Diệp Tiểu Thiên chẳng chút khách khí, định bẻ một mảnh vỡ thiên khung, nện chết tên chấp pháp quan vương tọa dám trêu đùa mình.

Cách đó không xa, Mộ Dung Ảnh bị giới vực "Vạn Giới Chi Chủ" khống chế, nghe vậy cũng bừng tỉnh. "Từ Tiểu Thụ" xuất hiện, hẳn là kế hoạch của Vương Siêu.

Vương Siêu, tên gia hỏa này, vào thời khắc nguy hiểm như vậy mà vẫn còn bày trò, thậm chí còn biến nó thành hành động, để kéo dài thời gian ư?

"Không thể bỏ qua..."

Mộ Dung Ảnh quyết tâm nắm chặt cơ hội.

Vương Siêu quả thực đã câu giờ cho hắn.

Trong khoảng thời gian bị khống chế này, hắn đã làm quen với sức mạnh của "Vạn Giới Chi Chủ", đi đến kết luận: "Dù mình không thể cưỡng ép thoát khỏi khống chế, thì giới vực vương tọa dù sao cũng chỉ là đẳng cấp vương tọa. Ta có thể lợi dụng cảnh giới Trảm Đạo để áp chế đạo cảnh thiên đạo của vương tọa, từ đó thuận lợi thoát thân."

Vừa nghĩ đến đây, Mộ Dung Ảnh lập tức hành động.

Xét về tu vi, hắn quả thực cao hơn Diệp Tiểu Thiên một tiểu cảnh giới, ngộ đạo thiên đạo cũng cao hơn Diệp Tiểu Thiên một bậc.

Tuy nói trong giới vực "Vạn Giới Chi Chủ", gần như vứt bỏ chín phần mười chín nguyên tố khác, chỉ còn lại lực lượng thuộc tính không gian, mà mười phần không đủ một ảnh hệ nguyên tố kia, Mộ Dung Ảnh thậm chí không cần đến.

Nhưng đây là ban ngày, bóng ảnh có mặt ở khắp mọi nơi!

Mộ Dung Ảnh dời mắt xuống, lộ rõ thân hình từ trong hư không.

Rất nhanh, mặt đất hiện ra một cái bóng mờ.

Hắn lập tức liên hệ với cái bóng của mình, thiết lập ràng buộc.

"Độn Ảnh Thuật!"

Khí hải Mộ Dung Ảnh khẽ động, linh nguyên cuồn cuộn, thân hình hóa thành lưu quang, từ hư không chảy xuống, hợp nhất vào cái bóng trên mặt đất.

Diệp Tiểu Thiên lập tức liếc mắt nhìn qua.

Tuy rằng Diệp Tiểu Thiên ra tay nửa vời, bề ngoài là nhắm vào Vương Siêu, nhưng Mộ Dung Ảnh vẫn để ý, khí thế của Diệp Tiểu Thiên không hề suy giảm.

Dù sao, Vương Siêu cùng cảnh giới không thể gây tổn thương cho mình. Nhưng Mộ Dung Ảnh Trảm Đạo, chỉ cần sơ sẩy một chút, vẫn có khả năng lật thuyền trong mương.

Phát giác Mộ Dung Ảnh thoát khỏi sự giam cầm của giới vực, Diệp Tiểu Thiên lập tức biến chiêu.

"Bài Thiên Thủ" mới thi triển được một nửa, khi thiên khung mảnh vỡ còn chưa bị bẻ gãy, hắn đã uốn éo thủ đoạn, rút lực lượng hướng về sau. Đồng thời, hắn cắm tay phải vào hư không, mượn nhờ lực xung đột với không gian, hung hăng kéo ngược lại.

"Phá Thành Mảnh Nhỏ!"

Xoẹt một tiếng, hư không giống như một tấm vải lớn, bị Diệp Tiểu Thiên kéo mạnh tạo ra vô số nếp uốn.

Sau đó, các nếp uốn vỡ tan, không gian bao phủ vách núi Cô Âm trong giới vực "Vạn Giới Chi Chủ" bỗng nhiên sụp đổ như mặt kính.

"Tách tách tách..."

"Phanh phanh phanh..."

Âm thanh rạn nứt, tiếng nổ vang vọng khắp nơi.

Không gian sụp đổ toàn diện, không góc chết, đừng nói Vương Siêu, ngay cả Mộ Dung Ảnh vừa hóa thành lưu quang nhập vào cái bóng của mình, cũng không kịp phòng ngự.

"Xùy" một tiếng vang lên.

Khi cái bóng vỡ ra những đường vân không gian, Mộ Dung Ảnh hét thảm một tiếng, bản thể cũng bị vết cắt không gian xé rách, miệng vết thương tóe máu.

Nhưng đây chỉ là tổn thương đầu tiên của "Phá Thành Mảnh Nhỏ"!

Khi vô số vết nứt không gian vỡ vụn, cái bóng Mộ Dung Ảnh ẩn trốn cũng tan thành trăm mảnh, mỗi mảnh đều bắn tung tóe máu, vô cùng đáng sợ!

"Phốc..."

"Độn Ảnh Thuật" rốt cuộc vẫn không thể chống đỡ nổi những đòn công kích với cường độ "Phá Thành Mảnh Nhỏ" đáng sợ kia. Mộ Dung Ảnh bị đánh văng ra khỏi bóng tối, cả người nhuốm máu, thân thể rạn nứt, miệng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức suy yếu vô cùng.

Gã vội tế ra một chiếc chung đỉnh, muốn ẩn thân bại thể vào trong đó.

Nhưng chung đỉnh không ngừng rung lắc giữa những vết nứt không gian vĩnh viễn không dứt, cuối cùng cũng bị oanh thành mảnh vụn, hóa thành bụi phấn. Mộ Dung Ảnh lại lần nữa bị hất tung, đập mạnh vào vách đá.

Chỉ thiếu nửa bước nữa thôi, gã đã ngã xuống đáy vực!

"Sức mạnh đáng sợ thật..."

"Trong giới vực của hắn, ta căn bản không thể chiêu hồn..."

Mộ Dung Ảnh gắng gượng chống đỡ thân thể, cố ngăn mình khỏi rơi xuống vực sâu.

Gã quay đầu, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.

Dưới vách núi, mây trôi lững lờ, nơi sâu thẳm nhất dường như còn ẩn chứa một lực hút quỷ dị, thôi thúc gã rơi xuống.

Mộ Dung Ảnh vội thu hồi tâm thần, không dám nhìn lâu. Gã biết đáy vực âm u này hẳn là cất giấu hiểm họa khôn lường, vậy nên lại lùi về phía sau.

Dãy núi Vân Lôn vốn là một vùng Linh Sơn.

Dù Thánh Thần Điện Đường chỉ lấy ra một đoạn để làm nơi thí luyện vương thành, thì nơi này vẫn còn vô số những khu vực nguy hiểm chưa từng được khám phá, tiềm ẩn những phong hiểm lớn lao. Vì thời gian có hạn, những nơi này chỉ đơn giản bị các chấp pháp quan phong ấn lại.

Mộ Dung Ảnh không biết thứ gì đang bị phong ấn dưới vách núi âm u này.

Việc phong ấn khu vực này cũng không thuộc trách nhiệm của gã.

Nhưng sau trận đại chiến này, vật dưới đáy vực vẫn có thể lôi kéo sự chú ý của gã, đủ để thấy sự kinh khủng của nó.

"Vương Siêu đâu?"

Khi suy nghĩ quay trở lại trận chiến, Mộ Dung Ảnh nuốt đan dược chữa thương, đồng thời đảo mắt nhìn quanh, lại phát hiện đội viên Vương Siêu của mình đã biến mất.

"Chết rồi sao?"

Mộ Dung Ảnh ngơ ngẩn, một nỗi bi ai tột độ trào dâng trong lòng.

Không Gian Áo Nghĩa “Phá Thành Mảnh Nhỏ”, lực sát thương quả thực quá mạnh mẽ. Ngay cả khi hắn hóa thành cái bóng, vốn có khả năng miễn nhiễm tới chín thành tổn thương, vẫn không thể phòng ngự hoàn toàn được một chiêu này, suýt chút nữa bị oanh sát tại chỗ.

Vương Siêu chỉ là tu vi Đạo Cảnh, làm sao có thể chống đỡ nổi một đòn như vậy?

"Chết tiệt..."

Nhìn lại gã người lùn tóc trắng kia, Mộ Dung Ảnh giận dữ ngút trời, chỉ muốn báo thù cho đội viên Vương Siêu.

Nhưng chút lý trí còn sót lại giúp hắn nhận ra trạng thái của gã thanh niên tóc trắng kia cũng không ổn.

Gã này hoàn toàn chẳng thèm để ý đến ta, ngay cả việc ta phục dụng đan dược cũng mặc kệ, ánh mắt chỉ đảo quanh bốn phía, dường như đang tìm kiếm thứ gì... Một tia điện chợt lóe ngang qua đầu óc Mộ Dung Ảnh.

Vương Siêu!

Hắn đang tìm Vương Siêu!

Nơi này chỉ có ta và Vương Siêu, hắn đã làm ta bị thương nặng, lại mất dấu Vương Siêu, cho nên đang đề phòng bất trắc sao?

"Không đúng, Vương Siêu làm gì có chiêu thức nào có thể tránh được một kích vừa rồi?"

"Hắn đã sớm dùng độn thuật, hay là sử dụng không gian truyền tống trận bàn để rời khỏi nơi này?"

"Không gian trận bàn... Vậy càng không thể nào, Không Gian Áo Nghĩa phong tỏa giới vực, không gian trận bàn còn dễ dùng sao?"

Mộ Dung Ảnh nghi hoặc không thôi.

Trong lúc hắn đang suy tư, bỗng nhiên một cái bóng dáng vừa biến mất lại hiện ra, vẻ mặt kinh hãi, kêu quái dị:

"Viện trưởng, ngươi ngốc rồi hả? Ta thật sự là Từ Tiểu Thụ, đệ tử ngoại viện đó! Vừa rồi chính ta đã cứu ngài khỏi tay Hoàng Tuyền đấy!"

Ngươi cái đồ vong ân phụ nghĩa chết tiệt... Từ Tiểu Thụ tức muốn hộc máu với Diệp Tiểu Thiên, nhưng không dám nói ra nửa câu sau.

Diệp Tiểu Thiên khẽ động ngón tay, dừng lại động tác.

"Biến mất..."

Hắn khẽ nheo mắt, nghĩ thầm đây đúng là một trong những năng lực của Từ Tiểu Thụ.

Nhất chiêu "Phá Thành Mảnh Nhỏ" này của mình, cho dù là độn thuật hay không gian truyền tống, cũng vô dụng!

Bởi lẽ, trong giới vực "Vạn Giới Chi Chủ", độn thuật chẳng qua là di động nhanh hơn chút đỉnh. Thuần túy di chuyển mạnh mẽ hơn, cũng phải bị giới vực phát giác.

Vậy nên, Từ Tiểu Thụ chẳng hề tổn hao gì, đến cả y phục trên người cũng không sứt mẻ chút nào, xác thực là đã biến mất ngay tại chỗ trong vụ nổ kinh khủng vừa rồi của "Phá Thành Mảnh Nhỏ".

"Vương Siêu..."

Diệp Tiểu Thiên bán tín bán nghi suy nghĩ.

Hắn không rõ vị chấp pháp quan Vương Siêu này có nắm giữ "Biến Mất Thuật" tương tự Từ Tiểu Thụ hay không. Hoặc giả, đây vẫn là kế sách của đối phương?

Rốt cuộc là gã có một loại át chủ bài nào đó có thể bắt chước Từ Tiểu Thụ.

Hay gã thực sự là Từ Tiểu Thụ?

Nghĩ đến việc hắn vừa bị Hoàng Tuyền khốn trụ, Đệ Bát Kiếm Tiên đột ngột xuất hiện...

Lại nghĩ tới việc Từ Tiểu Thụ thích nhất là giả mạo người khác, lấy yếu thắng mạnh...

Diệp Tiểu Thiên nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ nước lũ tràn lên miếu Long Vương, làm tổn thương người của mình.

Hắn biết rõ, Từ Tiểu Thụ giả mạo người khác rất lợi hại, nhưng tu vi thật sự mới chỉ Tông Sư. Trước mặt Không Gian Áo Nghĩa, một tông sư chỉ là con tép riu, giòn tan như bánh nướng.

"Trước tiên giam cầm hắn lại, giải quyết tên Trảm Đạo kia rồi tính."

Diệp Tiểu Thiên cũng không dám khinh thường, quyết không dám bỏ mặc những nhân tố bất định nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Ngay lập tức, hắn nắm chặt bàn tay về phía vị trí của Từ Tiểu Thụ.

"Giam cầm!"

Sức mạnh giới vực hội tụ.

Những khung không gian dựng lên, hình thành sáu cánh cửa, muốn khóa kín Từ Tiểu Thụ.

"Mẹ kiếp..."

Từ Tiểu Thụ thầm mắng trong lòng, biết không thể trách viện trưởng đại nhân không nhận ra người, chỉ có thể trách đối phương ở tình cảnh hiện tại, không thể không lựa chọn cẩn thận.

Dù sao, hắn tuyệt đối không thể để Diệp Tiểu Thiên giam cầm mình.

Thậm chí còn tồn tại một khả năng: Diệp Tiểu Thiên vốn dĩ không coi mình là đệ tử ngoại viện của Thiên Tang Linh Cung, sau khi giam cầm, sẽ thuần thục, ngay tại chỗ mà thủ tiêu mình!

"Biến Mất Thuật."

Thân hình chợt lóe, hắn lại lần nữa hóa thành vô hình. Trước khi không gian bị phong tỏa, Từ Tiểu Thụ một bước đạp mạnh lên trời, thoát khỏi phạm vi giam cầm.

"Làm tốt lắm!"

Ở phía bên kia, Mộ Dung Ảnh thầm khen ngợi trong lòng, chỉ thiếu chút nữa là vỗ tay hoan hô.

Mang Vương Siêu đến, ban đầu chỉ định dùng để đối chất lấy lời khai.

Mộ Dung Ảnh tuyệt đối không ngờ rằng, Vương Siêu trong trận chiến này lại có thể phát huy vượt xa bình thường đến như vậy.

Gã đã bày ra những quân bài tẩy trước kia chưa từng dùng đến, còn vô cùng nhạy bén nghĩ ra việc sử dụng thân phận "Từ Tiểu Thụ" để quấy nhiễu đối phương, trì hoãn cho mình một khoảng thời gian rất lớn.

Thừa dịp sự chú ý của gã tóc trắng kia bị thu hút, Mộ Dung Ảnh không lãng phí cơ hội tuyệt vời do Vương Siêu tạo ra, lén lút đưa tay, mò về phía vành tai.

Liên lạc khẩn cấp, chỉ cần gõ nhẹ ba lần.

Chỉ cần gã tóc trắng kia không kịp phản ứng, không kịp hạn chế mình, thì dù mình có chiến tử, hắn cũng phải chết dưới kiếm của Nhiêu Kiếm Tiên!

"Cạch cạch..."

Giấu kín sự kích động trong lòng, ngón tay Mộ Dung Ảnh nhanh chóng gõ nhẹ hai lần.

Nhưng đúng vào thời điểm ngón tay thứ ba sắp chạm vào vành tai, bên tai chợt vang lên một tiếng gió xé rất nhỏ.

"Xùy~"

Dường như có thứ gì đó vừa bay ra?

Mộ Dung Ảnh giật mình, nghiêng đầu sang, liền kinh hãi khi thấy một ngón tay bay khỏi vách đá, nhanh chóng rơi vào trong mây, biến mất không dấu vết.

"Tê!"

Một giây sau, cơn đau đớn khiến mặt mày gã run rẩy. Mộ Dung Ảnh kinh hãi nhận ra, thứ vừa bay ra, chính là ngón tay của mình!

Chuyện gì đang xảy ra vậy...

Mộ Dung Ảnh bất chợt liếc nhìn gã tóc trắng lạ mặt kia, nào ngờ đối phương cũng vừa phát hiện ra ánh mắt dò xét của hắn, liền nghiêng đầu trừng mắt đáp trả.

"Không phải gã làm?" Con ngươi Mộ Dung Ảnh khẽ rung.

"Là ta, Vương Siêu... Là ta làm đấy!"

Ngay khi Mộ Dung Ảnh còn đang kinh ngạc, bên tai hắn bỗng vang lên một tràng cười giễu cợt.

Lần này, hắn không ngoảnh đầu lại mà vô thức vung tay, thân ảnh thoắt lui nhanh về phía sau, đồng thời linh niệm mới kịp quét tới.

Tại vị trí hắn vừa đứng, xuất hiện thêm một bóng người, chính là tên đội viên Vương Siêu đã biến hóa thành hình dáng của Từ Tiểu Thụ!

Mộ Dung Ảnh: ???

"Bị nghi ngờ, giá trị bị động +1."

Vương Siêu, là giả...

Từ Tiểu Thụ, là thật...

Mẹ kiếp, ngay từ đầu, ta đã đồng hành cùng một kẻ giả mạo, luôn luôn cùng gã hành động chung?

Khóe môi Mộ Dung Ảnh run rẩy, siết chặt bàn tay nơi các ngón đã đứt lìa, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Chỉ cần nghĩ đến kẻ bên cạnh mình bấy lâu nay lại là một tên giả mạo, tâm tính Mộ Dung Ảnh như muốn nổ tung.

Dù sao, hai người họ đã từng cùng nhau nơm nớp lo sợ dưới tảng đá lớn, từng đối đáp lời khai trong không gian vỡ vụn, trò chuyện vô cùng vui vẻ...

Không đúng!

Vương Siêu nói dối, vậy ắt hẳn gã đã bắt đầu giả trang từ một thời điểm nào đó?

Có phải là từ lần chạm mặt dưới tảng đá lớn kia?

Hay là, ngay từ khi tác chiến ở dãy Vân Lôn, đội viên Vương Siêu của mình đã bị thay thế?

Không đúng chút nào!

Thánh nô Từ Tiểu Thụ rõ ràng còn tham gia vào những đại sự khác xảy ra ở dãy Vân Lôn, Vương Siêu chỉ rời khỏi ta khi chấp hành nhiệm vụ.

Hai việc này, có lúc đồng thời diễn ra, có lúc lại không, căn bản… căn bản là không thể trùng khớp được mà…

Mộ Dung Ảnh càng nghĩ càng kinh hãi, càng gỡ rối những đầu mối này, càng cảm thấy da đầu tê dại.

Hắn chẳng còn thời gian để nghĩ nhiều, vội vã giơ tay lên, định truyền tống ra ngoài những thông tin về tình cảnh nguy hiểm mà hắn đang mắc kẹt.

Hắn vẫn cứ vô thức sờ lên vành tai...

Rồi lại sờ về phía máy truyền tin tác chiến...

Nhưng vừa chạm vào, Mộ Dung Ảnh đã cảm thấy một cơn đau nhói dữ dội truyền đến từ vành tai!

Vành tai của hắn, không còn nữa!

Chẳng khác nào ngón tay bị đứt lìa!

"Chuyện... chuyện này là sao..." Mộ Dung Ảnh giờ phút này tim chìm xuống đáy vực, ngón tay cứng đờ, khuôn mặt nhuốm vẻ tuyệt vọng.

"Haizz..."

Trên vách đá, Từ Tiểu Thụ thở dài một tiếng não nề, mân mê miếng thịt mềm giữa hai ngón tay, cùng với chiếc máy truyền tin tác chiến cấp đội trưởng trên miếng thịt mềm kia. Hắn nhẹ nhàng lay động trước mặt hai người, ra hiệu.

Mộ Dung Ảnh nhìn hắn, môi run rẩy, dường như có lời chửi rủa đang nghẹn ứ, nhưng chẳng thể thốt ra.

Diệp Tiểu Thiên thì nhắm nghiền đôi mắt, biết rằng Từ Tiểu Thụ dùng hành động của mình để chứng minh thân phận. Chỉ là... Vì sao y cứ thích giả bộ thành người khác vậy? Chơi vui lắm sao?

"Nhận e ngại, điểm thụ động +1."

"Nhận oán thầm, điểm thụ động +1."

Chiến cuộc bỗng chốc lâm vào tĩnh lặng.

Chỉ riêng Từ Tiểu Thụ, vẫn còn đứng trên vách đá thở dài, vẫn chìm đắm trong mớ bòng bong mười vạn câu hỏi vì sao không ngừng hiện lên trong đầu.

"Vì sao chứ?

"Vì sao ta lừa các ngươi thì các ngươi chẳng mảy may nghi ngờ?

"Nhưng hễ ta nói thật, dù là bạn hay thù, chẳng một ai tin?

"Đây chính là hiệu ứng 'cậu bé chăn cừu' sao..."

Từ Tiểu Thụ chất chứa đầy bụng lời oán thán, thật sự bất đắc dĩ.

Hắn nhìn Mộ Dung Ảnh, không thèm che giấu thân phận nữa, cười ha hả.

"Xin lỗi đội trưởng, khiến ngươi thất vọng rồi, ta là một kẻ xấu."

Nói xong, hắn búng mạnh miếng thịt mềm kia, cùng với chiếc máy truyền tin tác chiến cấp đội trưởng chất chứa toàn bộ hy vọng của Mộ Dung Ảnh, ném vào biển mây giữa những vách núi sâu hun hút, theo gió tan biến.

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1