Chương 927: Cấm pháp kết giới! Vách núi cô âm quỷ dị thần bí!
"Không..." Mộ Dung Ảnh thốt lên.
Chứng kiến cảnh tượng đó, tim hắn như thắt lại.
Máy truyền tin tác chiến có thể nói là nơi hắn ký thác toàn bộ hy vọng, đồng thời, cũng là cơ hội sống sót cuối cùng.
Cho dù nơi đây bùng nổ chiến đấu cấp vương tọa trở lên, thậm chí tiết lộ khí tức giới vực, Nhiêu Kiếm Tiên rất nhanh sẽ phát giác ra điều bất thường...
Cho dù tự thân tu vi Trảm Đạo áp đảo hai người đối diện...
Nhưng Mộ Dung Ảnh không hề khinh thường, tự cho rằng có thể sống sót khi đối đầu với kẻ xâm nhập nắm giữ Không Gian Áo Nghĩa và cả Thánh Nô Từ Tiểu Thụ, kẻ thực sự tham gia vào vô số cuộc tập kích khủng bố.
Hắn quả thực là một trong những tiểu đội trưởng của Chấp Pháp Điện.
Nhưng thuộc tính hệ ảnh của hắn quyết định hắn không phải loại hình Trảm Đạo có thể lấy một địch mười như Thủ Dạ.
Ngược lại, Mộ Dung Ảnh nhận thức rất rõ bản thân.
Hắn biết mình thuộc hệ khống chế, hệ phụ trợ, cần đồng đội bên cạnh để có thể hòa hợp sức mạnh của nhiều người, phát huy tối đa khả năng chiến đấu đồng đội.
Một khi máy truyền tin tác chiến bị phá hủy, việc còn nán lại nơi này chẳng khác nào tự tìm đường chết...
Liếc nhìn vách núi cô âm quỷ dị giữa biển mây, Mộ Dung Ảnh suy nghĩ mông lung trong ánh điện xẹt qua, hạ quyết tâm cuối cùng.
Lúc này, vẻ bi thống lại hiện lên trên khuôn mặt hắn, lẩm bẩm: "Vương Siêu, ta làm sao có thể ngờ ngươi lại phản bội ta..."
Dường như cho đến giờ phút này, Mộ Dung Ảnh vẫn không tin Từ Tiểu Thụ trước mắt là Từ Tiểu Thụ thật, mà cho rằng ý chí của Vương Siêu đã có vấn đề.
Từ Tiểu Thụ khẽ nhướn mày, hơi nghi hoặc liệu Mộ Dung Ảnh có phải bị đầu óc có vấn đề hay không.
Mình đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, hắn vẫn chưa kịp phản ứng, chẳng lẽ Vương Siêu thật sự đã bị thay thế?
Ngay lúc này...
Thừa dịp Từ Tiểu Thụ đang lắc lư đầu óc, chưa hết choáng váng, Diệp Tiểu Thiên cũng có chút kinh hãi mà đứng không vững. Mộ Dung Ảnh quanh thân không một dấu hiệu báo trước, bỗng nhiên bộc phát ra một luồng linh nguyên ba động rộng lớn.
Khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, gân xanh trên người nổi lên, thậm chí vì dùng sức quá độ mà bên ngoài thân còn lóe lên một tầng huyết vụ nhàn nhạt.
Ngay sau đó, dưới sự nghiền ép của mười hai điểm Trảm Đạo lực lượng, Mộ Dung Ảnh hóa thành một đạo hắc quang, đột ngột bắn về phía phương hướng Từ Tiểu Thụ đang đứng dựa vào vách núi.
"Cẩn thận!"
Diệp Tiểu Thiên phản ứng cực nhanh, lập tức nhìn ra được Mộ Dung Ảnh muốn chó cùng rứt giậu, tuyệt địa phản kích!
Trong lòng gã vừa động, "Vạn Giới Chi Chủ" giới vực quy tắc chi lực liền được vận dụng.
Một mặt, gã cố gắng hạn chế Mộ Dung Ảnh đang dùng "Huyết tế chi thuật", một mặt chuyển đổi không gian, trực tiếp dời vị trí của Từ Tiểu Thụ đến bên cạnh mình.
Cùng lúc đó, Từ Tiểu Thụ cũng đã nhận ra sự khác thường của Mộ Dung Ảnh.
Tuy nhiên, trên cột thông báo lại không hề xuất hiện những dòng chữ như "Nhận đánh lén" hay tương tự.
Ngược lại, ngay khoảnh khắc Mộ Dung Ảnh bạo phát mà động, cột thông báo chỉ bắn ra một khung:
"Nhận lừa gạt, bị động giá trị +1."
Từ Tiểu Thụ hoàn toàn tỉnh ngộ, cả mình và Diệp Tiểu Thiên đều đã nghĩ sai.
Mộ Dung Ảnh không phải muốn ra tay với mình, hắn ta muốn đuổi theo cái máy truyền tin tác chiến!
Cơ hội trốn thoát duy nhất của hắn hiện giờ, chính là đáy vực vách núi cô âm có chút dị dạng mà vừa nãy đã cướp đi sự chú ý của mình!
"Chờ..."
Từ Tiểu Thụ chỉ kịp thốt ra một chữ như vậy, định làm động tác ngăn cản, thân thể đã bị giới vực chi lực chuyển đổi, đưa đến bên cạnh Diệp Tiểu Thiên.
Vút!
Tiếng xé gió vang lên.
Trảm Đạo toàn lực xuất thủ, trong thời gian ngắn ngủi đã xông phá vòng phong tỏa của vương tọa giới vực, đánh xuyên qua tầng tầng gông cùm xiềng xích không gian.
Mộ Dung Ảnh hóa thành một vệt lưu quang đen kịt, trong quá trình bôn ba với tốc độ ánh sáng, gã để lại một chuỗi dài những vệt máu bắn ra do không gian chi lực cản trở và bản thân gã thôi thúc sức mạnh đến cực hạn. Sau đó, gã xông ra khỏi Cô Âm vách núi, lao về phía biển mây.
"Ha ha ha..."
Khi bay lượn lên phía trên biển mây, Mộ Dung Ảnh khôi phục nguyên hình. Trên thân gã đã chi chít những vết thương do không gian xé rách, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ phấn khích.
"Thánh nô Từ Tiểu Thụ, ngươi dám lừa gạt ta ư?
"Còn có ngươi... Kẻ xâm nhập trái phép kia? A ha, Không Gian Áo Nghĩa thì sao chứ, nếu có bản lĩnh, thì đuổi theo ta đi!"
"Ta sẽ chờ các ngươi ở đáy vực Cô Âm vách núi này..."
Ầm!
Lời còn chưa dứt, biển mây giữa Cô Âm vách núi đột nhiên bạo động, tuôn trào vô tận huyễn quang.
Thứ huyễn quang rực rỡ ấy từ đáy vực phun trào, khi hiện lên phía trên sườn đồi thì đã trải qua tầng tầng lớp lớp suy yếu, nhưng vẫn chói mắt vô cùng.
Và ngoài huyễn quang ra, biển mây không có bất kỳ gợn sóng đặc thù nào khác.
Mộ Dung Ảnh vừa rồi còn phách lối ngông cuồng, tự nhận đã tìm được con đường trốn thoát cuối cùng mà không hề sợ hãi, khi huyễn quang vừa mới lóe lên, gã như chim gãy cánh, kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đáy vực, không thấy tung tích.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết từ gần đến xa, nhanh chóng tan biến trong không gian.
"Ô..."
Trên Cô Âm vách núi, âm thanh yêu phong quỷ dị phảng phất như tuyên cổ bất biến vẫn vang vọng, tiêu điều và vô tình.
"Bị kinh sợ, bị động giá trị, +1."
Từ Tiểu Thụ suýt chút nữa ngừng tim, hoàn toàn không thể lý giải nổi cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy sườn đồi này bỗng trở nên quỷ dị, thần bí, và phía dưới biển mây kia, dường như là một vực sâu tràn ngập kinh khủng vô danh.
"Cái này... là tình huống gì vậy?" Hắn ngơ ngác nhìn về phía Diệp Tiểu Thiên.
Diệp Tiểu Thiên vẻ mặt ngưng trọng, thu hồi ánh mắt khỏi vách núi biển mây, đồng thời hoàn toàn thu liễm giới vực lực lượng của mình, khẽ lắc đầu.
"Ta cũng không rõ tình hình, nhưng ta biết, sườn đồi kia gặp nguy hiểm."
"..." Khóe miệng Từ Tiểu Thụ giật giật, không hiểu sao cảm thấy hơi nhức răng.
Quá đột ngột!
Hắn chỉ vừa ném đi chiếc vành tai, Mộ Dung Ảnh chỉ vừa muốn bỏ trốn.
Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, bên trong vách núi âm u kia lại tồn tại tình huống thần bí đến mức này.
Một cường giả Trảm Đạo, nửa điểm sức phản kháng cũng không có, trực tiếp bị thôn phệ...
Không!
Nhìn lại cảnh tượng vừa rồi, càng giống như Mộ Dung Ảnh khi xông ra khỏi vách đá, đã bị một loại lực lượng thần bí dưới đáy vực cầm giữ toàn bộ sức mạnh, biến thành phàm nhân, rồi rơi xuống với tốc độ chóng mặt.
"Dưới đáy vực, có thứ gì đặc biệt tồn tại?"
"Luồng huyễn quang vừa rồi... có thể phong ấn toàn bộ lực lượng của Trảm Đạo?"
Từ Tiểu Thụ cau mày phỏng đoán, nhìn chằm chằm vào vách núi biển mây không rời mắt.
Hắn bỗng nghĩ đến điều gì, quay sang hỏi Diệp Tiểu Thiên: "Viện trưởng, sao ngài biết sườn đồi đó gặp nguy hiểm?"
"Ta đã thử qua..."
Diệp Tiểu Thiên cúi người nhặt một hòn đá, ném về phía biển mây.
Hòn đá không gây ra dị thường gì, cứ như bình thường mà rơi xuống dưới do trọng lực.
Nhưng ngay lúc đó, từ đáy vực lại truyền tới một khí tức thần bí, tựa như một tiếng gọi, có sức hấp dẫn mê người.
Tim Từ Tiểu Thụ đập nhanh, chợt hiểu ra viện trưởng không phải không biết Mộ Dung Ảnh muốn đuổi theo máy truyền tin tác chiến, mà là không có ý định đánh lén hắn.
Mà là hắn đã biết trước!
Cho nên mới lợi dụng Mộ Dung Ảnh, để nghiệm chứng ý nghĩ của mình!
"Lão cáo già..." Từ Tiểu Thụ thầm bĩu môi, ngoài mặt lại vô cùng kính cẩn đáp: "Đa tạ viện trưởng, nếu ngài không ra tay ngăn cản, con thật có thể vì muốn giữ Mộ Dung Ảnh lại, mà lao mình xuống biển mây... Vậy thì nguy hiểm thật!"
Diệp Tiểu Thiên hờ hững gật đầu, vẫn đăm đăm nhìn biển mây, hồi lâu sau đáy mắt loé lên một tia sáng, khẽ nhíu mày nói: "Ta không rõ tình hình cụ thể dưới đáy vực ra sao, nhưng vừa rồi đạo huyễn quang kia khiến ta nghĩ đến một khả năng..."
"Khả năng gì?" Từ Tiểu Thụ lập tức hỏi.
"Cấm pháp kết giới!" Diệp Tiểu Thiên chậm rãi thốt ra từng chữ, vẻ mặt ngưng trọng.
Cấm pháp kết giới...
Đó là thứ gì?
Từ Tiểu Thụ ngơ ngác cúi đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm viện trưởng đại nhân.
Diệp Tiểu Thiên từ từ bay lên, khi đã ngang hàng với Từ Tiểu Thụ mới nặng nề nói:
"Cấm pháp kết giới, ta trước kia chưa từng đích thân chứng kiến, đây chỉ là một khả năng, không loại trừ khả năng ta suy đoán sai...
Ngừng một lát, hắn nói tiếp:
"Vừa rồi đạo huyễn quang kia bộc phát, ngay cả chấp pháp quan cảnh giới Trảm Đạo cũng không có chút lực phản kháng nào, điều này có chút tương đồng với những thông tin ta từng thu thập được, khiến ta nghĩ đến Cấm pháp kết giới."
"Ừm... Việc ta biết những điều này, còn phải nhờ Kiều trưởng lão của ngươi."
Kiều trưởng lão?
Kiều Thiên Chi, đại trưởng lão Linh Sự Các của Thiên Tang Linh Cung? Lâu lắm rồi không gặp...
Từ Tiểu Thụ chợt thấy có chút hoài niệm, trong đầu bỗng vang vọng tiếng cười đầy ma tính.
Diệp Tiểu Thiên không dừng lại, tiếp tục nói:
"Cấm pháp kết giới, trận pháp cấp Thánh!"
"Kiều trưởng lão của ngươi từng nói, lợi hại nhất trong các loại linh trận, chính là Cấm pháp kết giới. Nó có thể hoàn toàn phong ấn mọi năng lực của luyện linh sư, biến họ thành một phàm nhân yếu đuối, tay trói gà không chặt."
"Bao quát... Bao quát cả Bán Thánh!"
Diệp Tiểu Thiên nói đến đây, chính gã cũng có chút không tin nổi.
Trận pháp cấp Thánh...
Phong ấn toàn bộ luyện linh sư, bao quát cả Bán Thánh ư?
Từ Tiểu Thụ bừng tỉnh từ trong dòng hồi ức, tin tức kinh thiên động địa này chấn động đến tận chân tơ kẽ tóc.
Chuyện này làm sao có thể?
Bán Thánh đã vượt khỏi phạm trù luyện linh sư rồi mà?
Bọn họ nắm giữ "Thánh đạo", chứ không phải "Thiên đạo", "cấm pháp kết giới" dù có cao quý đến cấp Thánh, thì làm sao có thể làm được chuyện nghịch thiên này?
Chẳng phải là nói, Đạo Khung Thương tới nơi đây, cũng phải bị phong kín hoàn toàn, biến thành sâu kiến mặc người chém giết sao?
"Viện trưởng đại nhân, ngài đang nói đùa đấy à?" Từ Tiểu Thụ trầm mặc hồi lâu, mới thốt lên một câu tưởng chừng như đùa cợt.
Diệp Tiểu Thiên khẽ lắc đầu:
"Đây là nguyên văn lời của Kiều trưởng lão.
"Chính vì chưa ai kiểm chứng, nên ta mới nói, đây chỉ là một khả năng...
"Nguồn gốc trận pháp vách núi này, chưa chắc đã thật sự là cấm pháp kết giới trong truyền thuyết kia. Dẫu sao, trận pháp này, cho dù là Kiều trưởng lão nhà ngươi, cũng chỉ biết được ba khu vực còn lưu giữ trên đại lục."
"Ba khu nào?" Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình chẳng khác nào đứa trẻ tò mò.
Diệp Tiểu Thiên trầm ngâm, dường như đang do dự có nên trả lời hay không.
Gã đảo mắt nhìn Từ Tiểu Thụ một lượt, cảm nhận được lực lượng mênh mông ẩn chứa trong cơ thể tiểu tử này, nhớ đến việc hắn từng ra tay giải cứu mình, thực lực sớm đã không còn như xưa.
Có thể nói, Từ Tiểu Thụ bây giờ, đã có đủ tư cách tiếp xúc với những bí mật đỉnh cấp của thế giới này.
Đồng thời, sau khi tiếp xúc, cũng có sức mạnh tự bảo vệ mình.
Diệp Tiểu Thiên thế là chậm rãi nói ra: "Thánh Huyền Môn thuộc Thánh Cung, Biển Chết ở Quế Gãy Thánh Sơn..." Gã ngừng lại một lát rồi nói tiếp "...Và Hư Không Đảo, hay chính là Thiên Không Thành trong mắt thế nhân."
Từ Tiểu Thụ không khỏi giật mình.
Chỉ nghe đến "cấm pháp kết giới", hắn còn không cảm thấy gì đặc biệt, nhưng một khi nó liên quan đến Thánh Cung, Quế Gãy Thánh Sơn, Hư Không Đảo, hắn lập tức thấy nó trở nên cao siêu hơn hẳn.
"Thánh Huyền Môn của Thánh Cung ta đã nghe qua. Thiên Huyền Môn của Thiên Tang Linh Cung, hình như là bắt chước theo nó mà thành, giống như Linh Cung Nga Hồ và Thánh Cung Đại Nga Hồ vậy?" Từ Tiểu Thụ nghi hoặc hỏi.
"Ừ." Diệp Tiểu Thiên gật đầu.
"Nhưng Biển Chết là cái gì?" Từ Tiểu Thụ lại hỏi.
Diệp Tiểu Thiên nghe vậy, khóe môi hơi nhếch lên, thản nhiên nói: "Sư phụ ngươi đang ở đó."
"Sư phụ ta... Tang lão đầu?" Từ Tiểu Thụ ngẩn người, vẻ mặt quái dị, "Ở đó?"
Diệp Tiểu Thiên khôi phục vẻ nghiêm túc, gật đầu nói: "Biển Chết nằm dưới Quế Gãy Thánh Sơn, lại bị thế nhân gọi là Thánh Sơn Ngục Giam. Đương nhiên, rất ít người biết Biển Chết mới là tên gọi thật sự của ngọn thánh sơn ngục giam kia."
Từ Tiểu Thụ: "..."
Đây chính là Thánh Sơn Ngục Giam đó trời!
Tang lão dù sao cũng là bạn cũ của ngươi mà, viện trưởng đại nhân, ngươi có thể thôi cái giọng điệu trêu chọc này đi được không, ngươi còn có chút tình người nào không vậy!
Từ Tiểu Thụ nhất thời cạn lời.
Rất nhanh hắn chợt nghĩ, "Biển Chết" có "cấm pháp kết giới", hẳn là dùng để phong ấn những luyện linh sư trong ngọn thánh sơn ngục giam kia.
Vậy Thánh Huyền Môn của Thánh Cung cũng có "cấm pháp kết giới", là vì sao?
Cùng một loại mục đích?
Lẽ nào Thánh Cung cũng cần phong ấn thứ gì đó, hoặc là... người?
Còn có...
"Hư Không Đảo cũng có cấm pháp kết giới, viện trưởng làm sao biết?" Từ Tiểu Thụ nghĩ đến điểm này, vô cùng tò mò.
Đó chính là Thiên Không Thành, thế nhân chỉ nghe danh mà không thấy bóng dáng.
Sao viện trưởng đại nhân lại biết rõ như vậy, chẳng lẽ hắn từng đến đó rồi?
Nghe Từ Tiểu Thụ nghi hoặc, Diệp Tiểu Thiên bật cười, đáp: "Thực ra ta cũng chưa từng đặt chân đến Hư Không Đảo, nhưng sư phụ ngươi, Tang lão, đã từng đến đó. A Giới được ông ấy mang ra ngoài. Ông ấy cũng chính là người đã kể cho Kiều trưởng lão của ngươi về cấm pháp kết giới ở nơi đó."
Từ Tiểu Thụ chợt nhớ ra, khi hắn mang A Giới ra khỏi Thiên Huyền Môn, Kiều trưởng lão từng kể lại nguồn gốc của A Giới, đúng là do Tang lão mang về.
Mà Tang lão là người đứng thứ hai trong Thánh Nô, thủ tọa Bát Tôn Am, lại là người tôn kính hai mạch Hắc Bạch trong nội đảo Hư Không Đảo.
Ừm, hiểu rồi!
Mặc dù đường vòng hơi lớn...
Cuối cùng Từ Tiểu Thụ cũng hiểu vì sao một cái Thiên Tang Linh Cung nhỏ bé lại có sơ đại thiên cơ khôi lỗi.
Khi nhắc đến "A Giới", Diệp Tiểu Thiên đột nhiên mỉm cười, nói:
"Nói mới hay, ta vừa mới lấy được Thánh Nguyên Tinh Thạch, thì Kiều trưởng lão bên ngươi đã có đột phá lớn trong nghiên cứu về thiên cơ khôi lỗi, cần đến Thánh Nguyên Tinh Thạch.
"Sau khi ta đưa Thánh Nguyên Tinh Thạch cho ông ấy, ông ấy dặn ta rằng, nếu như gặp được ngươi ở dãy Vân Lôn, thì hãy đưa A Giới về linh cung dùng tạm.
"Ta đang tự hỏi làm sao tìm được ngươi để tiếp cận, ai ngờ ngươi lại tự tìm đến, còn đụng trúng ta nữa..."
Diệp Tiểu Thiên có chút thổn thức.
Thật quá trùng hợp!
Từ Tiểu Thụ nghe vậy thì khó hiểu, viện trưởng đại nhân muốn đưa A Giới về?
"Để làm gì?" Hắn vô thức muốn sờ vào ngực, nhưng kịp thời ngăn lại hành động, chỉ nghi hoặc hỏi.
Diệp Tiểu Thiên bình tĩnh đáp: "Để nghiên cứu."
"Nghiên cứu?" Bản năng Từ Tiểu Thụ dâng lên sự kháng cự, "Ông nói nghiên cứu, có nguy hiểm không?"
Ánh mắt Diệp Tiểu Thiên khẽ co lại, nhạy cảm nhận ra sự xa lạ trong lời nói của Từ Tiểu Thụ.
Trước đây hắn luôn gọi ta là "Viện trưởng", mà lần này lại trực tiếp dùng "ngươi"...
"Ta chỉ có thể nói cho ngươi, nghiên cứu không có cái nào mà không nguy hiểm cả." Diệp Tiểu Thiên vẫn lựa chọn thẳng thắn.
"Vậy ta từ chối." Từ Tiểu Thụ lùi lại nửa bước, không chút do dự đáp.
Khi mang A Giới từ Thiên Huyền Môn ra ngoài, hắn đã hứa hẹn sẽ dẫn nàng đi ngắm nhìn thế gian phồn hoa, cảm nhận niềm vui.
A Giới chọn đi theo hắn, cũng là vì tin tưởng vào hắn.
Trải qua hết lần này đến lần khác những nguy cơ sinh tử, cả hai đã xây dựng một mối quan hệ thân thiết.
Với Từ Tiểu Thụ mà nói, A Giới là một thủ hộ thần chiến lực cường đại, có thể bảo vệ an toàn cho hắn, nhưng đồng thời cũng là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, cần được che chở. Sao có thể để nàng về đó tiếp thu cái gọi là "nghiên cứu" kia chứ?
A Giới là A Giới, không phải chuột bạch!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)