## Chương 930: Thánh Đế ý chí chỉ dẫn, chính thức hội ngộ trên vách núi Cô Âm!
Ánh sáng?
Từ Tiểu Thụ đột ngột ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt chỉ là bóng lưng nhuốm máu của Diệp Tiểu Thiên.
Dù Diệp Tiểu Thiên nói năng có chút ẩn ý, quanh co, Từ Tiểu Thụ vẫn lĩnh hội được ý tứ sâu xa trong đó.
Kiều trưởng lão, lao tới nơi sâu thẳm nhất của bóng tối, hẳn đã chuẩn bị chu toàn, chỉ còn thiếu một cơ hội, hay nói đúng hơn, là thiếu một tia ánh sáng.
Vậy...
A Giới, sẽ là tia sáng của Kiều trưởng lão sao?
Từ Tiểu Thụ cảm giác tay mình có chút run rẩy, chậm rãi lấy A Giới ra.
"Ma ma..."
Thanh âm trầm thấp của A Giới truyền đến, tựa hồ cũng đang tự hỏi về mọi chuyện.
Ánh mắt Diệp Tiểu Thiên dời xuống, dừng trên thiết cầu biến hình của A Giới, mỉm cười nói: "Có lẽ, ngươi nên trưng cầu ý nguyện của chính A Giới. Dù sao, nó cũng là một sinh vật có trí khôn."
Phải, ta thật sự nên hỏi ý kiến của A Giới. Về chuyện này, không ai có quyền quyết định thay nó... Từ Tiểu Thụ bừng tỉnh, định mở lời.
Diệp Tiểu Thiên giành nói: "Để ta hỏi."
Từ Tiểu Thụ khẽ mở miệng, rồi lại im lặng. Hắn biết Viện trưởng sẽ không ép buộc ai, nên ai hỏi cũng không quan trọng. Hơn nữa, để đối phương hỏi còn giúp hắn bớt đi gánh nặng khó mở lời.
Thế là Diệp Tiểu Thiên nhìn A Giới một cách ấm áp, cất tiếng:
"Ta biết ngươi hiểu tất cả, mọi điều ta và Từ Tiểu Thụ vừa bàn bạc.
"Ta chưa từng lừa dối ngươi. Người mà ngươi cho là ma quỷ, đã tìm được phương pháp giải quyết vấn đề của ngươi, chỉ còn thiếu sự đồng ý của chính ngươi.
"Vẫn là câu nói đó, ta không thể đảm bảo thí nghiệm sẽ thành công tuyệt đối. Nếu thất bại, ngươi có thể tan xương nát thịt. Nhưng nếu thành công, ngươi có thể chọn trở về, trở lại bên cạnh Từ Tiểu Thụ, đồng thời vĩnh viễn chờ đợi.
"Ngươi nghĩ sao?"
Diệp Tiểu Thiên dùng giọng điệu vô cùng bình thản nói, A Giới hiển nhiên đã nghe thấy. Bên trong hốc mắt thiết cầu, ánh sáng đỏ chập chờn, dường như đang lưỡng lự lựa chọn.
"Ngươi cứ nghe theo tiếng lòng mình mách bảo là được." Từ Tiểu Thụ nhẹ nhàng vuốt ve thiết cầu, không muốn để A Giới bị bất cứ yếu tố nào khác làm xao nhãng.
Diệp Tiểu Thiên im lặng chờ đợi.
Thấy A Giới còn do dự, hắn không vội vàng đưa ra lời khuyên quyết liệt, mà tiếp tục thuyết phục một cách từ tốn.
Nhưng dù lời lẽ có trung lập đến đâu, trong thâm tâm Diệp Tiểu Thiên vẫn nghiêng về phía lão hữu Kiều Thiên Chi nhiều hơn một chút.
Hơn nữa, hắn tin rằng đi theo Kiều Thiên Chi mới là lựa chọn tốt nhất cho A Giới.
Thế là, Diệp Tiểu Thiên quay người, nhìn về phía biển mây trong vách núi, có chút cảm khái thở dài:
"Trên con đường cổ kiếm tu, kiếm khách vĩnh viễn có thanh bội kiếm bên mình.
"Ví như Thanh Cư của Bát Tôn Am, Thú Quỷ của Hoa Kiếm Tiên, mỗi một kiếm khách lừng danh thiên hạ đều có danh kiếm làm bạn.
"Nhưng danh kiếm đâu phải tự nhiên mà có...
"Thanh Cư trưởng thành từ một thanh phàm kiếm, đến khi vang danh tứ hải, thân kiếm đã mục ruỗng, cuối cùng gãy lìa.
"Thú Quỷ đứng thứ tám trong danh kiếm, nhưng vào thời Viễn Cổ, nó cũng chỉ là một thanh Hồn khí bình thường. Nay thân kiếm cũng đã sứt mẻ, tàn tạ không chịu nổi."
Diệp Tiểu Thiên đột nhiên ngừng lại, rồi vung tay áo, hào sảng nói:
"Trên đời này, chẳng có ai, chẳng có vật gì là có thể thuận buồm xuôi gió cả!
"Chính vì Thanh Cư gãy mất, Thú Quỷ tàn phế, chính vì có những khúc chiết ly kỳ này mà chúng mới có thể hóa thành đạo ánh sáng chói lọi, soi sáng cho chủ nhân của mình!
"A Giới..."
Diệp Tiểu Thiên quay đầu, ánh mắt hướng về A Giới vẫn còn đang lựa chọn, muốn nói thêm điều gì đó.
"Đủ rồi!" Từ Tiểu Thụ kịp thời lên tiếng cắt ngang.
Hắn bỗng chợt hiểu ra ý tứ trong lời nói của viện trưởng, nhưng nói thêm nữa, e rằng không còn là trung lập, mà lại mang vẻ đạo đức giả, cố tình trói buộc người khác.
Diệp Tiểu Thiên bị lời này làm nghẹn họng, khí thế hừng hực bỗng chốc tan biến. Nhưng gã không dừng lại, liếc xéo Từ Tiểu Thụ một cái, rồi lại dời ánh mắt về phía A Giới.
"A Giới, ngươi muốn trở thành ánh sáng của Từ Tiểu Thụ sao?"
"Bốp!"
Vừa nghe xong câu này, Từ Tiểu Thụ lập tức nhặt quả cầu thiết biến hình của A Giới, nhét lại vào trong ngực. Đoạn quay sang Diệp Tiểu Thiên nói:
"Xin lỗi viện trưởng, ta phải rời khỏi đây thôi. Chắc không lâu sau, Nhiêu Yêu Yêu sẽ kịp phản ứng rồi đuổi trở về. Ngươi cũng mau chóng rời đi đi."
Nói xong, hắn ôm A Giới, quả quyết xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, lồng ngực hắn khẽ rung động. A Giới bỗng thoát ra, biến thành một tiểu nam hài đầu trọc, đứng chắn trước mặt hắn.
"Ma ma..."
Nó khẽ gọi, giọng nói mang theo sự quyến luyến, nhưng Từ Tiểu Thụ hiểu rõ ý của A Giới: "Con muốn về..."
"Hắn đang dùng mọi thủ đoạn, gã đang dùng đạo đức để trói buộc ngươi!" Từ Tiểu Thụ nghiêm mặt, chỉ vào Diệp Tiểu Thiên, không chút khách khí vạch trần.
"Ma ma..."
"Con muốn về..."
A Giới vẫn chỉ lặp đi lặp lại câu nói này, không hề có ý định thay đổi.
Từ Tiểu Thụ nhức đầu. Hắn không ngờ tới thuật "khẩu pháo" của viện trưởng lại phiền toái đến vậy. Sớm biết thế, hắn đã không nên để gã mở miệng.
"Ngươi đừng để ý gã ta nói gì. Đây là cái bẫm. Ta hay dùng cách này để đối phó với địch nhân. Ngươi đi theo ta, hẳn là cũng học được chút ít, phải không?" Từ Tiểu Thụ nghiêm túc nói với A Giới.
"Ma ma..."
"Con biết, nhưng con muốn về..."
Lần thứ ba nhận được câu trả lời kiên định của A Giới, Từ Tiểu Thụ có chút cạn lời.
Nó đã biết...
Nếu nó đã biết, mà vẫn muốn trở về, vậy thì không chỉ vì mỗi mình hắn, mà còn vì chấp niệm của chính A Giới.
"Trở về, mới có thể chữa lành tận gốc!"
"Trở về, mới có thể hoàn thành lột xác!"
"Trở về, mới có thể bảo vệ tốt hơn!"
"Ngươi suy nghĩ kỹ rồi chứ..." Từ Tiểu Thụ cuối cùng khuyên nhủ, "Tất cả những lời hắn vừa nói, quên hết đi, suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời."
A Giới lần này không đáp lời, chỉ khẽ lắc đầu, bay đến bên cạnh Diệp Tiểu Thiên.
Hắn chậm rãi giơ tay, hướng phía Từ Tiểu Thụ vẫy vẫy, làm động tác "gặp lại", khóe miệng hơi nhếch lên, tựa hồ thoáng lộ ra một chút biểu cảm.
Nhưng rất nhanh, hắn biến thành quả cầu sắt, hóa thành lưu quang, rơi vào lòng bàn tay Diệp Tiểu Thiên.
Từ Tiểu Thụ nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy bực bội.
Diệp Tiểu Thiên cất kỹ A Giới, trầm mặc nhìn Từ Tiểu Thụ, không nói thêm gì nữa.
Hắn biết lúc này, mình có lẽ đã trở thành người Từ Tiểu Thụ không ưa, nói thêm khuyên nhủ, an ủi cũng vô dụng, im lặng là tốt nhất.
Chỉ có chờ đến khi A Giới lột xác trở về, mâu thuẫn giữa cả hai mới có thể hoàn toàn tan biến.
"Ngươi về đi!" Từ Tiểu Thụ im lặng hồi lâu, mất kiên nhẫn phất tay, như đuổi heo, "Nói với Kiều trưởng lão, cẩn thận một chút... Đối với A Giới như thế, đối với chính hắn, cũng vậy."
Diệp Tiểu Thiên khẽ động lông mày, không ngờ lúc này Từ Tiểu Thụ vẫn còn lý trí như vậy, gã im lặng gật đầu, rồi chỉ vào vách núi Cô Âm bên cạnh nói:
"Ta sẽ chuyển lời."
"Ngoài ra, nơi này rất nguy hiểm, không nên tùy tiện thăm dò. Mọi thứ liên quan đến nó, hãy bỏ qua đi."
Vách núi Cô Âm quá mức thần bí. Diệp Tiểu Thiên đã mang A Giới đi rồi, chỉ còn lại câu dặn dò cuối cùng này. Gã biết mọi việc liên quan đến dãy núi Vân Lôn của mình đã kết thúc.
Đã đến lúc phải trở về rồi... Gã cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Từ Tiểu Thụ cũng ép mình không suy nghĩ thêm về chuyện của A Giới nữa.
Dù sao hắn vẫn một mực tin tưởng vào bốn vị tiền bối của Thiên Tang Linh Cung. A Giới đã đưa ra quyết định của riêng mình, vậy hắn chỉ còn cách tôn trọng.
Quay đầu nhìn về phía Cô Âm vách núi, biển mây mênh mông và những cơn yêu phong quỷ dị vẫn phiêu đãng trong vách núi, dường như vĩnh hằng không đổi.
"Cô Âm vách núi..."
Từ Tiểu Thụ vốn dĩ còn định thăm dò sườn đồi một chút, nhưng sự việc Diệp Tiểu Thiên mang A Giới đi đã khiến hắn hoàn toàn mất đi ý định mạo hiểm.
"Đi thôi, rời khỏi đây trước đã."
Nơi này dù sao cũng nguy hiểm, cho dù hắn và Diệp Tiểu Thiên đều đoán rằng sau này sẽ không có chấp pháp quan nào đến nữa, nhưng khó tránh khỏi chuyện vạn nhất.
Diệp Tiểu Thiên định mở ra vết nứt không gian để rời đi, nhưng thấy Từ Tiểu Thụ thất thần lạc phách, y dừng động tác, liếc về phía bên kia: "Tiểu Thụ, ngươi vẫn nên chào tạm biệt bằng hữu của mình đi."
Từ Tiểu Thụ nghe vậy nhìn theo.
Bên vách núi, trên một con đường nhỏ, giữa đống loạn thạch bụi, giờ phút này Lệ Tịch Nhi với mái tóc bạc đang đứng đó. Y phục nàng bị gió núi thổi lay động, thần thái lãnh diễm, như tiên tử trên trời.
Phá hỏng mỹ cảm ấy, là con mèo trắng mập mạp đang nằm sấp trên vai nàng.
"Meo ô ~"
Một người một mèo, tựa hồ đã chờ sẵn ở đây từ lâu.
Lúc này Từ Tiểu Thụ mới nhận ra, vì chuyện của A Giới mà hắn hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của Lệ Tịch Nhi.
Mở lớn miệng, nhìn Lệ Tịch Nhi đang chậm rãi bước đến sau khi bị phát hiện, Từ Tiểu Thụ định giới thiệu thân phận hai bên một chút.
Ví dụ như, đây là viện trưởng đại nhân, đây là sư muội ta Mộc Tử Tịch...
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, những người cần biết thì đã biết rồi, người chưa biết thì lại phải giải thích dài dòng. Huống chi Mộc Tử Tịch giờ đã biến thành bộ dạng này, ở giữa còn có một câu chuyện dài.
Thế là Từ Tiểu Thụ ngậm miệng lại.
Diệp Tiểu Thiên không được giới thiệu, có chút lạ lẫm liếc nhìn Lệ Tịch Nhi, khẽ gật đầu thăm hỏi, ánh mắt lại dời sang Từ Tiểu Thụ, sau đó như có điều suy nghĩ mà thu hồi ánh mắt, tay hướng hư không vạch một cái, định rời đi.
"A Giới đi rồi?"
Lệ Tịch Nhi thật ra không biết cách an ủi người khác, đến phía sau Từ Tiểu Thụ, vốn định hỏi vậy.
Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, nàng liền nghĩ đó căn bản không phải là vấn đề, nên ngập ngừng một chút, thấp giọng nói: "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi..."
Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên bật cười.
Hắn nghĩ Lệ Tịch Nhi mới là người thảm nhất.
Mà A Giới đi lần này, đâu phải là không thể trở về, mình còn cần Lệ Tịch Nhi dỗ dành sao?
"Ta cũng không sao, chỉ là không hiểu vì sao, đầu óc có chút rối bời..."
Từ Tiểu Thụ cũng không thể giải thích tại sao mình đột nhiên bực bội, liền vô ý thức nói vậy.
"Đúng rồi, Thủ Dạ đâu?"
Hắn bỗng nhiên nghĩ Lệ Tịch Nhi hẳn là được Thủ Dạ chân dung phân thân đưa về mới đúng, sao không thấy bóng dáng?
Vừa nói ra, hắn liền nhận ra ngay, linh niệm lại kết nối với Thủ Dạ chân dung phân thân đang đứng lặng ở bên ngoài vách núi Cô Âm phía xa, biết được mình vì chuyên chú vào chuyện của A Giới, mà quên dẫn đường cho Lệ Tịch Nhi.
Vỗ trán một cái, Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ mình đúng là điên rồi, ngay cả chính sự cũng suýt nữa quên mất.
"Bị uy hiếp, điểm Thụ động giá trị, +1."
Ngay lúc này, cột thông báo đột nhiên hiện lên, tim Từ Tiểu Thụ bỗng co rút lại, nhìn sang phía bên kia.
"Hắn đột nhiên bất động rồi, may mà khoảng cách không xa, ta vẫn còn có thể nhìn thấy ngươi..."
Lệ Tịch Nhi vốn đang đáp lời, bỗng nhiên im bặt, "két" một tiếng quay đầu lại, Thần Ma Đồng trong mắt phi tốc xoay tròn, sương mù đen trắng mờ mịt tuôn ra, như lâm đại địch, toàn thân căng cứng.
Mèo trắng Tham Thần đang đậu trên vai nàng, bỗng xù lông, kêu "Meo ô" một tiếng quái dị rồi nhào lên đầu Từ Tiểu Thụ, móng vuốt bám chặt lấy mái tóc hắn.
Bên cạnh, vết nứt không gian...
Diệp Tiểu Thiên vừa hoàn thành nhiệm vụ Kiều Thiên Chi giao phó, định thừa cơ không gian toái lưu rời khỏi Vân Lôn dãy núi.
Gã tuyệt đối không ngờ rằng, nhát rạch của mình, lại tạo ra một vết nứt không gian có tình huống tương tự đến kinh người với cái trước đó.
Một cái đầu người, nhô ra!
"Không thể nào?"
Nhìn thấy cái đầu với mái tóc dài mềm mại kia xuất hiện, da đầu Diệp Tiểu Thiên tê rần, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Gã đơn giản không thể tưởng tượng được, cảnh tượng tương tự lại có thể xảy ra hai lần trong cùng một ngày!
Trùng hợp đến mức nào?
Việc này khiến gã sinh ra bóng ma tâm lý với chuyện thong dong rạch vết nứt không gian như đi dạo trong sân nhà!
"Một, hai, ba... Bốn?
"Đều ở đây cả!"
Từ trong bóng tối, một gương mặt xinh đẹp tinh xảo ngẩng lên, bóng dáng người nữ tử mặc váy dài màu xanh nhạt cũng từ từ bước ra khỏi khe nứt không gian.
Nàng khoác trên lưng một thanh kiếm dài hơn ba thước, màu xanh trắng giao nhau, ánh mắt mang theo vẻ trêu tức, lại có chút kinh ngạc, đôi môi đỏ khẽ hé mở, giọng nói tràn ngập kinh ngạc vui mừng.
Nhiêu Yêu Yêu!
Từ Tiểu Thụ nhận ra gương mặt này, tim đột nhiên ngừng đập.
Nàng, sao có thể nhanh như vậy đã tìm đến?
"Bị kinh sợ, giá trị bị động +1."
Nhiêu Yêu Yêu bước ra khỏi vết nứt không gian, ánh mắt hoàn toàn không liếc đến Diệp Tiểu Thiên, mà chăm chú nhìn về phía Từ Tiểu Thụ đang đứng phía sau, ánh mắt sắc bén khẽ nheo lại.
"Cuối cùng cũng gặp lại nhau rồi!"
Nàng duỗi ra hai ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm trơn bóng, vừa buồn cười vừa mang theo chút nghi hoặc nói:
"Ồ... Ta nên gọi ngươi là Từ Tiểu Thụ đây, hay Vương Siêu, hoặc là... Bát Tôn Am? Tự ngươi chọn đi, Tiểu Thạch Đàm Ký, Chu Thiên Tham?"
Câu nói ấy, năm cái tên, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đến nghẹn họng.
"Lộc cộc..."
Từ Tiểu Thụ nuốt khan một tiếng, chợt nhận ra Vương Siêu đã tỉnh lại, hơn nữa còn tìm về được đại quân của mình.
Mà nếu Nhiêu Yêu Yêu có được tin tức này, chắc chắn sẽ không bỏ qua một Vương Siêu còn lại, để nàng ta cứ thế đi theo Mộ Dung Ảnh truy đuổi Diệp Tiểu Thiên.
Vậy nên, mình bại lộ là vì điểm này sao?
"Vì sao ta lại không nghĩ đến chuyện này trước kia? Chuyện này căn bản không nên..."
Từ Tiểu Thụ hoàn toàn không thể hiểu nổi. Bản thân đã phòng bị hết sức, vậy mà lại vì giao lưu quá nhiều với Diệp Tiểu Thiên mà không để ý đến những trọng điểm này.
Rất nhanh, suy nghĩ của hắn trở nên cứng đờ.
Không thể nào!
Ta không thể bỏ qua những chuyện này được!
Liên quan đến tin tức sinh mệnh, sao ta có thể sai lầm?
Thế nhưng, những tin tức cực kỳ trọng yếu này, lại bị... quên mất.
Từ Tiểu Thụ như ý thức được điều gì, lập tức lật xem cột tin tức. Quả nhiên, rất nhanh hắn phát hiện ra sự dị thường.
Cách một khoảng thời gian, nơi này lại đánh dấu một dòng tin tức hoàn toàn bị mình bỏ qua:
"Nhận dẫn đạo, giá trị bị động +1."
Xét theo thời gian, có lẽ là từ lúc trận thánh nhân đại chiến trên không dãy núi Vân Lôn kết thúc, hoặc thậm chí là trong lúc đại chiến, tin tức này đã bắt đầu xuất hiện!
Dẫn đạo?
Ai đang dẫn đạo mình?
Ta đi theo chỉ dẫn của Bát Tôn Am mà đến, nhưng chỉ cứu được Diệp Tiểu Thiên, đến cả một sợi lông cũng không có lấy được...
Đúng vậy, quả thật là không nên.
Theo lý thuyết, hẳn là còn có chút gì đó Bát Tôn Am lưu lại cho mình, tỉ như ma kiếm Vạn Binh Ma Chủ, hoặc là Thánh Nguyên Tinh Thạch mới đúng.
Nhưng lại không có...
Vậy thì, chỉ dẫn của Bát Tôn Am, hoặc nói là dẫn đạo, là cái gì?
Cổ của Từ Tiểu Thụ kêu lên những tiếng rỉ sét ken két khi hắn khó khăn vặn sang một bên. Trong đầu hắn chợt lóe lên một khả năng.
Lúc này, Nhiêu Yêu Yêu không nhận được đáp lời. Ánh mắt nàng chuyển hướng Diệp Tiểu Thiên, kẻ đang ở ngay trước mặt.
Nàng tò mò hỏi: "Ta thực sự không hiểu. Tại sao các ngươi nhất định phải chờ ta ở đây lâu như vậy? Các ngươi giăng bẫy gì sao?"
Vừa nói, những vết nứt không gian phía sau nàng càng mở rộng, từng bóng người xuất hiện.
Có Uông Đại Chùy với tiếng cười quái dị "cạc cạc", có Thủ Dạ mang vẻ mặt phức tạp, cùng vô số Trảm Đạo, Chấp Pháp Quan vương tọa, tổng cộng không dưới ba mươi người.
Bẫy rập ư? Trong lúc Diệp Tiểu Thiên còn đang run sợ trước đội quân Chấp Pháp Quan hùng hậu, nghe vậy, gã bỗng bừng tỉnh, đáy mắt lóe lên tia sáng.
Ta ba trăm sáu mươi hai không gian thông đạo, tùy ý chọn một cái, lại đến nơi này...
Hai lần muốn rời đi, đều bị kết thúc hành động một cách khó hiểu...
Lại thêm việc "Thánh Nguyên Tinh Thạch" ban đầu bay thẳng về phía mình, cùng việc ngay sau khi có được "Thánh Nguyên Tinh Thạch", lập tức trùng hợp nhận được yêu cầu của Kiều Thiên Chi, rồi chính diện đụng độ Từ Tiểu Thụ, đoạt được A Giới...
"Ý chí của Thánh Đế quấy nhiễu!"
Diệp Tiểu Thiên không phải kẻ tầm thường, lập tức hiểu rõ vì sao một ngày của mình lại may mắn đến trùng hợp, lại bất hạnh đến vậy.
Gã cũng gian nan quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Từ Tiểu Thụ phía sau cũng đang liếc mắt đầy thâm ý.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong chốc lát, liền hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Thứ "chỉ dẫn" kinh khủng, ẩn giấu, không dấu vết kia, đến từ...
Cô Âm vách núi!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)