Chiếc nhẫn cỏ xanh nằm đè lên một viên ngọc giản màu tím, tĩnh lặng như tờ.
Từ Tiểu Thụ lấy ngọc giản ra, áp lên trán, nhanh chóng đọc lướt qua nội dung bên trong.
"Bộ dạng... rất đơn giản."
Ngọc giản giảng giải sơ lược về những kiến thức luyện đan thượng vàng hạ cám, nhưng phần lớn lại tập trung vào các kỹ xảo khống hỏa.
Hắn khẽ động tay, linh nguyên áp súc, rung động "nhào nhào" trên lòng bàn tay.
Đóa hỏa diễm này vô hình vô dạng, nếu không phải Từ Tiểu Thụ có "cảm giác", e rằng rất khó điều khiển dù cho thế lửa có nhỏ đến đâu.
Thật không biết lão già đáng chết kia nghĩ gì mà dám yên tâm để một kẻ "mù" như hắn tự mò mẫm.
"Đem hỏa diễm áp súc đến cực điểm, ước chừng gấp mười lần, tất cả năng lượng hội tụ tại điểm trung tâm, nếu nổ tung, có thể bộc phát ra lực sát thương kinh khủng..."
"Ách, câu sau hẳn không phải trọng điểm, mấu chốt là dùng năng lượng nhạt yếu bên ngoài để luyện đan..."
Từ Tiểu Thụ nhớ lại những gì ngọc giản truyền vào đầu, trong lòng có chút chột dạ.
Tẫn Chiếu Thiên Viêm quá bá đạo, dùng để luyện đan thật sự không thích hợp, nhưng hắn cũng không biết người sáng lập kia nghĩ gì, lại tạo ra phương pháp luyện đan khủng bố đến vậy.
Nếu lỡ điều khiển không tốt mà nổ tung thì...
Từ Tiểu Thụ ngẩng đầu quan sát viên hồng hạt châu to lớn trên đỉnh đầu. Ngọc giản nói rằng thứ này có thể hấp thu nhiệt năng, vậy hẳn là cũng có thể "ôm" được vụ nổ chứ nhỉ.
"Thử xem sao."
Dưới sự điều khiển của ý niệm, ngọn lửa trên tay hắn không còn khuếch tán năng lượng ra ngoài nữa, mà dần thu lại, hình thành một tiểu cầu to bằng đầu người.
Năng lượng nóng bỏng mờ mịt bao quanh bề ngoài, tựa hồ càng thêm nóng rực.
Từ Tiểu Thụ khẽ cắn môi, tiếp tục dồn lực.
"Nhào!"
Một tiếng lay động, hỏa diễm hình tròn to bằng đầu người kia lại lần nữa bị áp súc, biến thành nhỏ cỡ nắm tay.
Nhiệt độ cao kinh khủng tỏa ra, không gian xung quanh đều vặn vẹo, Từ Tiểu Thụ trợn mắt há mồm.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không phải năng lượng bị hút vào bên trong rồi sao, sao còn nóng đến thế này?"
Hắn ngẩn người nhìn quả cầu vô hình đang uyển chuyển xoay tròn trong lòng bàn tay. Chỉ cần khẽ động ý niệm, nó liền lập tức xoay tít lên.
Xoắn ốc... Rasengan?
"Chết tiệt, lại đi trật đường rồi! Đây không phải hướng nghiên cứu này!" Mặt Từ Tiểu Thụ tối sầm lại.
Theo như ngọc giản ghi chép, nếu thứ này có thể nén lại nhỏ bằng móng tay, nhiệt lượng hoàn toàn ẩn vào bên trong, thì sẽ trở thành "Cực Diễm". Nhiệt lượng tỏa ra từ nó sẽ hình thành một đóa "Hư Diễm".
Chỉ có dựa vào "Hư Diễm" đã giảm nhiệt độ rất nhiều này, mới có thể bắt đầu luyện đan.
Nhưng mà!
Trong quá trình luyện đan, không chỉ phải luôn duy trì nhiệt độ tốt của "Hư Diễm", mà còn phải một mực đề phòng "Cực Diễm" đã được nén lại nhỏ bằng móng tay kia.
Chỉ cần điều khiển không khéo, đan hỏng người vong!
Nhìn viên cầu trên tay, sắc mặt Từ Tiểu Thụ khó coi vô cùng. Thứ này sau khi bị nén đến mức này, hắn đã sắp không kiên trì được nữa rồi.
Mồ hôi túa ra trên trán, Từ Tiểu Thụ cắn răng. Quả cầu lửa trong tay chợt lóe lên hai lần, trong nháy mắt nén lại chỉ bằng móng tay.
Trong "Cảm giác", từng sợi sương mù vô hình từ đó bốc lên, mờ mịt bao phủ xung quanh.
Hư Diễm!
Thành hình!
Từ Tiểu Thụ mừng rỡ, nhưng ngay giây sau, nụ cười của hắn cứng đờ.
Hỏa chủng đã nén trong tay run rẩy hai lần cực kỳ bất ổn, rồi lại lặng im...
Chỉ là dọa người thôi à?
Không đúng!
Năng lượng bên trong nó đang gào thét!
Đã không khống chế được nữa rồi!
Đồng tử Từ Tiểu Thụ co rụt lại, lông tơ dựng ngược, giờ khắc này khí tức tử vong bao trùm toàn thân.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên viên hạt châu màu đỏ phía trên, nghĩ bụng, nhỡ đâu thứ này hút không được, nổ tan tành cả Linh Tàng Các thì sao?
Không thể thử!
Từ Tiểu Thụ lao đến bên cửa sổ, mạnh tay ném thứ kia ra ngoài bầu trời.
"Oanh!"
Hư không nổ tung một tiếng, năng lượng cuồng bạo, thiêu đốt hừng hực như sóng vỡ bờ, lan tỏa, xé toạc cả bầu trời phía trên Linh Tàng Các.
Khí lưu bốc lên dữ dội.
Giữa những gợn sóng hư không dập dềnh, lờ mờ hiện ra một đóa mây hình nấm khổng lồ, khó lòng nhận rõ.
"Má ơi!"
Từ Tiểu Thụ ngây người nhìn cảnh tượng ấy. Đây là luyện đan ư?
Rõ ràng là một đòn tấn công siêu cường mới đúng!
Kể từ giờ phút này, ngoài bốn thức "Bạch Vân Du Du", mình lại có thêm một chiêu linh kỹ tự sáng tạo kinh khủng nữa ư?
Lại còn là loại gây sát thương trên diện rộng, không phân biệt mục tiêu nữa chứ?
Trong đầu Từ Tiểu Thụ nóng ran. Việc duy trì sự ổn định của "Áp Súc Hỏa Chủng" vốn đã khó khăn vô cùng, nhưng để nó mất ổn định thì đơn giản không thể đơn giản hơn.
Nhìn vào bên trong khí hải, một viên Hỏa Chủng được nén lại, chỉ lớn cỡ móng tay, đã tiêu hao của hắn chừng ba thành Tẫn Chiếu linh nguyên.
Nhưng nhờ "Nguyên Khí Tràn Đầy" hồi phục, lúc này linh nguyên trong cơ thể đã gần như khôi phục về tám thành. Ước chừng chỉ cần ngồi xuống vài phút nữa, liền có thể thật sự "Nguyên Khí Tràn Đầy"...
"Làm thêm một quả?"
Hai tay Từ Tiểu Thụ dang rộng, linh nguyên trong cơ thể trong nháy mắt tiêu hao hơn một nửa, mỗi lòng bàn tay một đóa hỏa diễm vô hình bốc lên.
Ào ào!
Áp súc, nén chặt, cô đặc...
Hỏa Chủng nén lại, lớn bằng móng tay, dễ dàng thành hình, cơ hồ không tốn bao nhiêu sức.
Huống chi, năng lượng bên trong còn cuồng bạo hơn viên vừa nãy, bởi vì Từ Tiểu Thụ đã không cố gắng khống chế nó nữa.
"Vút!"
"Vút!"
Hai tay vung lên, hai viên Hỏa Chủng vô hình xé gió lao đi, va vào nhau trên bầu trời.
"Ầm ầm!!!"
Hiệu ứng bạo tạc vượt xa một cộng một bằng hai. Lần này, Từ Tiểu Thụ thấy rõ kết giới bảo vệ của Linh Tàng Các hiện lên, tựa hồ đang cố gắng chống lại nguồn năng lượng thiêu đốt, cuồng bạo này.
Đây mới chỉ là dư ba thôi mà!
Nếu ném vài quả như thế về phía Linh Tàng Các thì...
"Khụ khụ, không thể nghĩ nữa, đổi mạch suy nghĩ ngay!"
Tưởng tượng một chút xem...
Ngày sau ta bị đại quân vây khốn, bèn phong khinh vân đạm, ngự kiếm đứng lên, dùng "Nguyên khí tràn đầy" không ngừng áp súc thứ này, ném từng quả xuống dưới. Như vậy chẳng phải ta là máy bay ném bom phiên bản người hay sao?
Thứ này có thể thu hoạch bao nhiêu sùng bái cùng oán niệm đây?
"A hô hố..."
Từ Tiểu Thụ cười đến tít cả mắt, vốn chỉ định luyện đan, ai ngờ lại nghĩ ra một thức sát chiêu cực kỳ khủng bố.
"Ừm, cần phải có cái tên mới được."
"Bạch Vân Du Du" bốn thức đều có tên cả, không thể được cái này mất cái kia, không thể tùy tiện gọi thứ này là "Áp súc hỏa chủng" được!
"Thể tích nhỏ như vậy, lại là áp súc từ hình tròn, hơn nữa còn là thuộc tính Hỏa..."
"Ừm, vậy gọi là 'Tiểu Hỏa Cầu Chi Thuật' đi, hoàn mỹ!"
Hắn thu hồi ánh mắt khỏi cửa sổ, hài lòng vỗ tay, rồi lập tức nhìn vào cái bồn tắm lớn ba chân.
"Ách, lại lạc đề rồi, luyện đan mới là quan trọng, luyện đan mới là quan trọng..."
...
Triệu Tây Đông ngậm một cọng cỏ, hai tay gối sau đầu, dạo chơi thong thả, vô cùng nhàn nhã.
Từ khi đưa Hà Ngư Hạnh đến đài hành hình, hắn cũng không có việc lớn gì để làm.
Còn về chuyện Tô Thiển Thiển mạnh tay bổ sung nội viện linh chỉ...
Chỉ cần không chết người, mấy chuyện tiểu đả tiểu nháo trong nội viện không đáng là bao, hắn nhắm một mắt cho qua là xong.
Đúng lúc này, chân trời bỗng vang lên một tiếng nổ lớn.
"Oanh!"
Một đạo năng lượng nóng rực kinh khủng nổ tung trong hư không cách đó không xa, đồng tử Triệu Tây Đông co rụt lại.
Đó là...
Hướng Linh Tàng Các!
Hắn nhớ lại sự kiện người bịt mặt tập kích tối hôm qua, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm chẳng lành.
"Ầm ầm!"
Một tiếng nổ lớn hơn đánh tới, cách xa như vậy, nhưng linh niệm của hắn vẫn có thể thấy được kết giới bảo hộ của Linh Tàng Các đang rung chuyển dữ dội.
Giữa ban ngày ban mặt, lại có người công kích Linh Tàng Các!
Cần phải tự tin đến mức nào mới dám làm như vậy chứ!
Giờ khắc này, Triệu Tây Đông chỉ cảm thấy da đầu tê rần. Hắn lập tức bật người lên không trung, nghiêm nghị hô lớn:
"Địch tập!!!"
*(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*