Chương 998: Lảo Đảo Bước Khập Khiễng!
"Ư..."
Trên mặt Tư Đồ Dung Nhân co giật dữ dội, ra sức giãy giụa.
Tham Thần buộc phải tăng cường độ khống chế, Tam Yếm Đồng Mục thôi động đến cực hạn, vất vả lắm mới chế trụ được hắn.
"Có..."
"Lấy ra."
"Ta... chỉ còn... một chút... thôi..."
Tư Đồ Dung Nhân khó khăn lắm mới lôi từ trong nhẫn không gian ra mấy hộp ngọc tinh xảo, lớn chừng móng tay, tổng cộng sáu cái. Bên trong mỗi hộp đều chứa máu thánh vàng óng.
"Sáu giọt! Quả nhiên là 'một chút'!"
Từ Tiểu Thụ nhìn mà thở dài.
Lượng máu thánh trong bình của hắn còn rất nhiều, dùng mãi không hết.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn cho rằng máu thánh có thể sản xuất hàng loạt!
Phải biết rằng trước đây hắn đã gặp không ít Trảm Đạo, Thái Hư, trên người đều chẳng có giọt máu thánh nào. Chỉ những ai có địa vị cao, mới có được một giọt máu thánh để làm bùa hộ mệnh.
Ấy vậy mà Tư Đồ Dung Nhân này, còn trẻ tuổi đã có đến sáu tấm bùa hộ mệnh như vậy.
Không hổ danh "Thánh Tử"!
Đúng là xa xỉ!
Từ Tiểu Thụ vung tay, đổi không gian một cái, sáu giọt máu thánh đã nằm trong tay hắn.
"Đây đều là máu thánh của ai?"
Hắn cảm nhận được năng lượng khác nhau từ các giọt máu thánh, màu vàng bên trong còn ẩn chứa những sắc thái khác biệt, nhận ra chúng không thuộc về một đầu dê... à nhầm, một vị Bán Thánh duy nhất.
"Ba giọt... đến từ... Đạo..." Tư Đồ Dung Nhân vừa nói được nửa câu.
Đồng tử Từ Tiểu Thụ co rụt lại, lập tức bổ sung: "Không cần nói tên đầy đủ, chỉ cần nói tôn xưng là được."
Cơ hội phản kháng cuối cùng bị dập tắt, Tư Đồ Dung Nhân vô cùng đau khổ, chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích:
"Ba giọt... đến từ... Sư tôn, hai giọt... Tuyền Cơ... Bán Thánh, một giọt... Thương Sinh... Đại nhân..."
Mẹ kiếp! Đúng là được cưng chiều mà!
Từ Tiểu Thụ hưng phấn.
Hắn vẫn còn nhớ đặc tính của Kẻ Bắt Chước. Dù rằng rất ít khi dùng đến, nhưng chỉ cần có máu của đối tượng muốn bắt chước, liền có thể biến thành người đó, có được đến mấy thành năng lực.
Thánh huyết, nói trắng ra cũng chỉ là máu.
Chỉ cần Từ Tiểu Thụ muốn, tốn kém một chút cũng không sao, nhỏ một giọt thánh huyết lên Kẻ Bắt Chước, hắn hoàn toàn có thể sở hữu năng lực Bán Thánh trong chốc lát.
Chẳng biết, Kẻ Bắt Chước có thể mô phỏng được mấy thành uy năng của Bán Thánh?
Ý nghĩ đáng sợ này, Từ Tiểu Thụ vẫn luôn giấu kín trong lòng, chỉ đợi thời cơ chín muồi, sẽ thử dùng một phen.
"Trước đây ta đã có máu Long Dung Chi của Tẫn Chiếu Bán Thánh, hiện tại lại có thêm Đạo Khung Thương, Đạo Toàn Cơ, Ái Thương Sinh, chiến lực... trực tiếp tăng vọt!"
"Ừm, điều duy nhất cần bàn là, nếu dùng thánh huyết của bọn họ để biến thân, liệu có dẫn tới bản thể cảm ứng, rồi cách không giáng xuống thánh phạt cho ta không?"
Bán Thánh quá mạnh mẽ.
Sở dĩ trước đây Từ Tiểu Thụ không dám liều lĩnh như vậy, thuần túy là sợ gặp chuyện không may.
Nhưng át chủ bài vẫn là nên thu thập càng nhiều càng tốt.
Dù sao, thật đến thời khắc sinh tử, ai còn quản được nhiều như vậy?
Đồng thời nhỏ bốn giọt thánh huyết lên Kẻ Bắt Chước, thu hoạch bốn loại năng lực, biết đâu một trong số đó có thể phá giải thế cục. Về phần cục diện rối rắm sau đó, nếu còn sống sót thì thu dọn sau cũng tốt.
"Meo ô meo ô ~"
Ánh mắt Tham Thần di động theo lọ thánh huyết, nước bọt dường như sắp chảy ra, biểu lộ ra khát vọng nuốt chửng mãnh liệt.
Từ Tiểu Thụ gõ nhẹ lên trán con mèo trắng này.
Đây chính là thánh huyết đấy!
Sao có thể để ngươi lãng phí!
Bất quá, lại muốn bắt ngựa chạy, lại không cho ngựa ăn cỏ, điều này hiển nhiên là vô nhân tính.
Từ Tiểu Thụ suy nghĩ một chút, móc ra một bình Xích Kim Dịch do Tham Thần luyện chế, đưa cho nó bổ sung dinh dưỡng, xem như phần thưởng cho đại công mà nó đã lập được lần này.
"Còn có những thứ khác không?"
"Ví dụ như tiền mặt... À, ý ta là các loại linh tinh lẻ tẻ, linh khoáng chẳng hạn. Hoặc những thứ khác ngươi có thể cho ta, loại vô chủ ấy..."
Từ Tiểu Thụ đổi giọng, dò hỏi.
Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu, hắn bực bội vỗ đùi một cái.
"Ta ngốc thật!"
"Giải trừ nhận chủ không gian giới chỉ, rồi đưa cho ta chẳng phải xong sao?"
Nghĩ là làm, Từ Tiểu Thụ liền phân phó Tham Thần, truyền đạt mệnh lệnh này đi.
Tham Thần lại ngẩn người, hiển nhiên bị thuộc tính tham lam vô đáy của chủ nhân làm cho kinh ngạc, nửa ngày không nhúc nhích.
"Khụ khụ!"
Từ Tiểu Thụ ngượng ngùng hắng giọng một cái: "Có phải cái tướng ăn này của ta... hơi khó coi quá không?"
Tham Thần: "Meo ô meo ô!"
Tự tin lên chút đi, bỏ chữ "hơi" đi, đổi thành "cực kỳ" ấy!
"Làm việc!"
Từ Tiểu Thụ tức giận xách Tham Thần lên, để nó mắt đối mắt với Tư Đồ Dung Nhân.
Rất nhanh, chiếc nhẫn tới tay...
Từ Tiểu Thụ nhanh chóng kiểm tra không gian giới chỉ.
Đồ vật bên trỏng cực kỳ hỗn tạp, số lượng lớn.
Quần áo, cổ tịch, ngọc giản ghi Thiên Cơ Thuật, các loại đồ trang sức, lệnh bài, ngọc tỉ, cùng vô số đồ chơi cổ quái không rõ...
Sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ bị định vị truy tung, Từ Tiểu Thụ dứt khoát ném hết những đồ vật không rõ vào biển sâu.
Có máy cắt giấy áp suất tự nhiên của biển sâu đây, tất cả những thứ không có giá trị lợi dụng đều bị ép thành bột mịn.
Thế là sau khi thanh toán xong, Từ Tiểu Thụ lại thu hoạch được một lượng lớn linh dược, cổ thực, tinh quặng cao phẩm chất cần thiết để khắc lục Thiên Cơ trận bàn, cùng các loại tâm đắc nghiên cứu Thiên Cơ Thuật.
Trong đó, còn có bút tích của Đạo Khung Thương...
Từ Tiểu Thụ nhanh chóng xem qua một lượt, vẫn lo sợ bị định vị truy tung, thế là những sách cổ có khả năng liên quan tới lực lượng Bán Thánh, đều bị ném vào máy cắt giấy áp suất biển sâu nghiền nát.
Luận về khoản khẩn cấp tránh hiểm, hắn là chuyên gia.
Cuối cùng, sau khi lục lọi, Từ Tiểu Thụ thu gom được một lượng lớn bảo vật có thể sử dụng, tất cả đều nhét vào thế giới Nguyên Phủ.
Nơi ấy còn có phòng tuyến thứ hai, đó là Lệ Tịch Nhi, người làm vườn kiêm trồng cây.
Nàng chắc chắn sẽ kiểm tra lại lần nữa. Chỉ cần có gì không biết, cứ hỏi hắn, không dùng được thì vứt.
Dù sao, đại tiền đề là không thể vì tham lam mà xảy ra chuyện, Từ Tiểu Thụ tham lam một cách cẩn trọng, tham lam một cách vững vàng, tham lam có chọn lọc.
"Meo ô ~"
Làm xong xuôi mọi việc, Tham Thần đã đợi đến mức suy yếu, kêu lên yếu ớt.
Tam Yếm Đồng Mục hao phí quá nhiều năng lượng. Tư Đồ Dung Nhân vì nghiên cứu Thiên Cơ Thuật lâu ngày nên tinh thần lực cũng rất cao. Do đó, sau một hồi giằng co, ngay cả Tham Thần, một quỷ thú thuần túy, cũng cảm thấy khó mà gánh nổi.
"Chờ một chút nhé ~"
Từ Tiểu Thụ vẫn còn một chuyện chưa xử lý.
Hắn lấy hết các loại ngọc bội, tiểu tháp, vòng tay và các loại linh khí phòng ngự trên người Tư Đồ Dung Nhân, đổi hết ra rồi từng cái bóp nát dưới đáy biển sâu.
Không lấy được thì hủy!
"Được rồi, thả lỏng khống chế đi."
Sau khi tự nhận đã lấy hết những gì có thể, hủy sạch những gì không thể, Từ Tiểu Thụ tự nhiên sẽ không tiếp tục để Tham Thần lãng phí thể lực.
Hắn cũng không phải keo kiệt đến thế, còn cố ý từ "bảo sơn" Tư Đồ Dung Nhân, lấy ra một viên "Thánh Nguyên Đan" chỉ đáng một góc của băng sơn về giá trị, nhưng lại có công hiệu vô cùng cường đại, đút cho Tham Thần khôi phục lực lượng.
Dưới đáy biển sâu kinh khủng, Tham Thần vẫn cần phải luôn duy trì chiến lực!
Đạt được Thánh Nguyên Đan, Tham Thần lập tức lại trở nên sinh long hoạt hổ.
Lần này...
Tham Thần không tốn chút sức nào, Tư Đồ Dung Nhân một đêm bỗng chốc nghèo xơ xác, còn Từ Tiểu Thụ thì tại chỗ phất lên nhanh chóng.
"Ngô."
Từ trạng thái bị khống chế khôi phục lại thanh tỉnh, Tư Đồ Dung Nhân cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng dài dằng dặc, dù thời gian trôi qua không lâu.
Sau khi tỉnh lại trong bóng nước, hắn kinh hoàng phát hiện, toàn bộ bảo vật lấp lánh trên người đều đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ngoài trừ bộ quần áo đang mặc, hắn nghèo đến nỗi ngay cả chiếc trâm ngọc cài trên đầu cũng bị cuỗm đi!
"Ngươi đã làm gì ta?!"
Môi Tư Đồ Dung Nhân mấp máy, vành mắt đỏ hoe.
Toàn bộ gia sản của hắn...
Để chuẩn bị cho chuyến đi đến Đông Thiên Vương thành lần này, Tư Đồ Dung Nhân gần như mang theo toàn bộ gia sản.
Hắn vốn không phải kẻ phung phí, luôn tính toán kỹ lưỡng giữa thu hoạch và chi tiêu, để tài sản không ngừng sinh lời.
Vậy mà đột nhiên gặp phải tên cường đạo này...
Mọi thứ tan thành mây khói!
Hoàn toàn mất trắng!
Tâm tính Tư Đồ Dung Nhân sụp đổ, cả người suýt chút nữa vỡ tan tại chỗ.
"Giận dữ làm gì, chẳng phải chỉ lấy của ngươi một chút đồ thôi sao?"
Từ Tiểu Thụ cười ha hả, nhìn chàng thanh niên trước mặt đang trợn mắt với mình, chìa tay ra, lạnh nhạt nói: "Vỡ đi."
"Ba." Một tiếng vang lên.
Không gian chi lực tác động...
Bóng nước tan tành!
"Không..."
"Đừng mà!!!"
Tư Đồ Dung Nhân gào thét đến xé cả cổ họng.
Nỗi sợ hãi cái chết, cơn phẫn nộ vì bỗng chốc trắng tay, tất cả hòa lẫn vào nhau, khiến đôi mắt hắn đỏ ngầu trong nháy mắt.
Áp suất khủng khiếp dưới đáy biển, Tư Đồ Dung Nhân đã tận mắt chứng kiến quá nhiều người bị rút cạn linh nguyên, bóng nước vỡ tan, thân thể bị áp suất nghiền nát đến chết.
Linh khí phòng ngự trên người hắn bây giờ... đều bị tên Hoàng Tuyền này phá hủy!
Mất đi lớp bảo vệ của bóng nước, chẳng phải hắn sẽ phải chôn thân nơi đáy biển sâu này sao?
"Tiền bối, xin đừng!
"Ta cái gì cũng có thể cho ngươi, nhưng ta không thể chết, thật sự không thể... Hả?"
Vừa giây trước còn đang khóc than, giây sau, khi kịp nhận ra bóng nước đã vỡ tan nhưng áp suất lại không hề xâm nhập, thậm chí dòng nước còn tự động dạt ra xung quanh, Tư Đồ Dung Nhân ngây ngẩn cả người.
"Diêm Vương Hoàng Tuyền, lại còn có thể khống chế biển sâu phía dưới dòng nước?"
"Ngươi nên cảm tạ việc có một sư tôn tốt đấy. Nếu không, giờ phút này ngươi đã là một người chết rồi." Từ Tiểu Thụ hờ hững buông lời.
Hắn có thể dùng "Biến Hóa" biến thành bộ dáng Diêm Vương Hoàng Tuyền, lại tùy ý dùng Kẻ Bắt Chước, hoán đổi năng lực Quỷ Nước, Hoàng Tuyền khi cần thiết.
Như vậy, căn bản không còn tồn tại hạn chế Kẻ Bắt Chước chỉ có thể bắt chước một người.
"Cảm... cảm tạ tiền bối... ân không giết..."
Tư Đồ Dung Nhân sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, chỉ cảm thấy mình biến thành con cá nằm trên thớt, mặc người ta muốn làm gì thì làm.
Nhưng dù rơi vào hoàn cảnh hiểm nghèo, hắn vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại, ý thức được thân phận mình đối với ngoại nhân còn có giá trị lợi dụng. Hắn run rẩy nói:
"Tiền bối xin yên tâm, Tư Đồ tuyệt đối không dám báo tin cho sư tôn, càng không có ý định tự sát để sư tôn giáng lâm Bán Thánh ý chí. Ta cũng không hề có ý niệm dùng Bán Thánh ý chí hộ thể, phản công ngài."
"Những lời này không mang ý uy hiếp, mong tiền bối minh xét."
"Tư Đồ cũng hiểu rõ, ngài giữ ta lại chắc chắn có điều sai khiến. Xin tiền bối nói rõ."
Hắn cúi đầu, giọng điệu yếu ớt, hiểu rõ đạo lý "Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu".
"Ngươi ngược lại rất thông minh, biết đẩy hết ra ngoài."
Từ Tiểu Thụ cảm khái, xuất thân thế lực lớn quả nhiên không phải người tầm thường, không hề có những hành động hay lời nói ngu xuẩn như "Ngươi dám động vào ta thử xem", khiến hắn không có cơ hội đáp lại "Thử thì thử".
"Đã là người biết chuyện, bản tọa cũng không vòng vo với ngươi."
Từ Tiểu Thụ vừa dùng "Khí Thôn Sơn Hà" tiếp tục tạo áp lực tâm lý, vừa bày ra giọng điệu đại lão, thản nhiên nói: "Chúng ta, nói chuyện hợp tác đi."
"Hợp tác?" Tư Đồ Dung Nhân ngước mắt.
Từ Tiểu Thụ gật đầu: "Bản tọa phân phó, ngươi nên làm thì làm, không nên làm cũng phải làm."
"... Được." Tư Đồ Dung Nhân đáp lời thập phần dứt khoát.
Hắn không hề hỏi vặn vẹo kiểu "Vì sao?", "Chuyện gì thế?", "Ta có thể được gì?", khiến Từ Tiểu Thụ có chút đánh giá cao y.
Là một kẻ tinh ranh! Phải giữ tâm nhãn, đề phòng bị phản kích... Từ Tiểu Thụ âm thầm nghĩ, ngoài mặt vẫn bình thản, nói:
"Bản tọa cũng không bắt ngươi làm không công. Giao dịch phải sòng phẳng, dù ngươi giờ đang bị ta quản thúc, bản tọa sai ngươi làm việc, ắt sẽ cho ngươi thu được tình báo tương xứng. Mà tình báo này, đối với ngươi mà nói, hẳn là một món hời lớn."
Tình báo... Tư Đồ Dung Nhân nhấm nháp hai chữ này, không lộ vẻ gì, khiêm tốn đáp: "Vãn bối không dám mong cầu hồi báo, vãn bối hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình."
Thật là cẩn trọng!
Từ Tiểu Thụ thầm liếc mắt.
Hắn ghét nhất loại người cẩn trọng này, bởi vì chỉ cần ngươi sơ hở một chút, hắn tuyệt đối bồi thêm cho ngươi ba đao.
Nhưng Tư Đồ Dung Nhân không thể giết được, ba chữ "Đạo Khung Thương" kia là tấm bùa hộ mệnh lớn nhất của y, Bán Thánh cũng không dám đụng vào.
Mà một người Bán Thánh cũng không dám động, Từ Tiểu Thụ cảm thấy, kẻ này có thể lợi dụng.
"Một chuyện thôi." Hắn nghiêm túc, hỏi: "Khương thị Bán Thánh, ngươi biết chứ?"
"Ừm." Tư Đồ Dung Nhân gật đầu, không rõ vì sao chủ đề đột nhiên chuyển hướng, nhưng vẫn thành thật nói: "Bắc Vực Phổ Huyền Khương thị, khi Bán Thánh tộc khánh, vãn bối từng gặp qua một lần."
Quả nhiên ngươi từng gặp rất nhiều Thánh... Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ may mà ta cẩn thận, không trực tiếp thi triển Linh Hồn Đọc Đến, nếu không chỉ sợ một giây nhảy cả đống thông tin, chẳng thấy gì ráo.
"Thảm án Lệ gia, ngươi cũng biết chứ?" Hắn hỏi tiếp.
"Ừ?"
Lần này, Tư Đồ Dung Nhân không đáp ngay, mà kinh ngạc ngước mắt, trong lòng rung động.
Vừa nhắc đến hai chữ "Tình báo," sau lại đề cập "Khương thị Bán Thánh," giờ đến cả "Lệ gia thảm án"...
Tư Đồ Dung Nhân cảm thấy sự tình trở nên vô cùng phức tạp.
Cái gã Diêm Vương Hoàng Tuyền này, chẳng lẽ lại muốn tuôn ra những tình báo kinh khủng gì cho mình hay sao?
"Ngươi có thể không tin ta, nhưng bản tọa vẫn sẽ nói thôi."
Từ Tiểu Thụ bình tĩnh khoát tay, thản nhiên nói:
"Khương thị Bán Thánh hiện đang nhúng tay vào vụ lật án Lệ gia thảm án, còn để mắt đến Lệ gia đồng tử.
"Ngươi hẳn đã biết, Diêm Vương chúng ta đang thu thập Lệ gia đồng tử, nhưng chúng ta là thế lực hắc ám, không sợ Thánh Thần Điện Đường các ngươi biết chuyện.
"Nhưng Khương thị Bán Thánh lại vượt mặt cả Thánh Thần Điện Đường, mưu đồ nhúng chàm quyền hành Lệ gia năm xưa, cùng với chuyện Lệ gia đồng tử, nghĩ rằng đến giờ phút này, ngươi vẫn chưa biết, đúng chứ?"
Tư Đồ Dung Nhân nghe đến trợn tròn cả mắt.
Quyền hành Lệ gia?
Lệ gia đồng tử?
Lật án?
Đây là giai đoạn hiện tại ta có thể tiếp xúc đến sao?
Phản ứng đầu tiên của hắn là "Hắn đang lừa ta," phản ứng thứ hai là "Không cần thiết," phản ứng thứ ba trực tiếp chìm đắm trong lời nói của Diêm Vương Hoàng Tuyền.
Khương thị Bán Thánh nhúng tay vào?
Cầu cái gì?
Lệ gia đồng tử? Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Không!
Như vậy căn bản là lãi không đủ bù lỗ!
Bán Thánh luôn khư khư giữ mình, chỉ cần khẽ động, chắc chắn là muốn tiến lên một bước lớn.
Mà phía trên Bán Thánh, chỉ có Thánh Đế...
Lẽ nào, Khương thị Bán Thánh, đang mưu cầu "vị cách Thánh Đế"?
Hắn muốn sát hại Thánh Đế?
Đùa kiểu gì vậy!
Tư Đồ Dung Nhân trong lòng dấy lên sóng to gió lớn, một câu bình đạm của Diêm Vương Hoàng Tuyền, hắn nghe ra mùi vị của cơn thủy triều kinh hoàng sắp ập đến.
"Tiền bối nói thật?" Tư Đồ Dung Nhân rốt cục lên tiếng, khó nén được sự ba động trong lòng.
"Bản tọa trước giờ không nói ngoa, nếu đã nói thế, ắt hẳn Khương thị Bán Thánh sẽ sớm đến đây để nghiệm chứng lời ta." Giọng Từ Tiểu Thụ thản nhiên, nhưng trên môi lại nở một nụ cười bí hiểm:
"Tình báo này, vừa là công lao, cũng là mộ phần của ngươi."
"Ngươi đã biết được, tức là đã nhập cuộc. Ý nghĩa của nó, hẳn không cần bản tọa phải nói thêm."
"Bản tọa chỉ hy vọng, ngươi có thể sống sót, mang tin này đến tai sư tôn của ngươi. Bởi Khương thị Bán Thánh muốn đoạt Lệ gia đồng tử, quả thực đã đụng chạm đến lợi ích của Diêm Vương chúng ta."
"Thình thịch, thình thịch..." Tim Tư Đồ Dung Nhân đập dồn dập, trong nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện.
Khương thị Bán Thánh muốn bắt Lệ gia đồng tử, mà Diêm Vương cũng coi đây là mục tiêu.
Vậy nên lần này, là Diêm Vương bị Bán Thánh để mắt tới, không thể không tìm đến mình, tìm kiếm "hợp tác từ phía chính phủ"?
Đúng vậy!
Bán Thánh, ai mà không kiêng dè?
Diêm Vương Hoàng Tuyền chưa từng nhập Thánh, sợ Khương thị Bán Thánh cũng là lẽ thường.
Đây chính là lý do hắn tha cho mình một mạng?
Còn nữa...
"Đây là đại công!"
Tư Đồ Dung Nhân biết, Khương thị Bán Thánh đơn độc hành động, vượt qua Thánh Thần Điện Đường, chỉ cần mình báo tin này lên, liên quan đến Bán Thánh, tuyệt đối là một công lớn.
Biết đâu chừng vị trí "Đạo bộ thủ tọa" sẽ trực tiếp rơi xuống đầu mình!
"Thình thịch, thình thịch..."
Tư Đồ Dung Nhân càng nghĩ tim càng đập nhanh, có cảm giác "trong họa có phúc".
Một bên, Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên cảm nhận được tiếng tim đập.
Hắn giật mình, tỉ mỉ dò xét, phát hiện tiếng tim đập không chỉ đến từ Tư Đồ Dung Nhân, mà còn từ Thánh Đế Lân Long...
Thánh Đế Lân Long?!
Tim hắn chợt nảy lên...
Điềm báo Bán Thánh giáng lâm!
"Mẹ kiếp, đến nhanh vậy!"
Ngay khi xác nhận được Thánh Đế Lân Giáp đang bắt đầu nhịp tim, đồng thời tần suất nhịp tim không ngừng tăng tốc, Từ Tiểu Thụ đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn suýt chút nữa đã có xúc động quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng nghĩ đến bên cạnh còn có một người cần phải che chở...
Từ Tiểu Thụ chỉ có thể ổn định tâm thần, thản nhiên ngước mắt nhìn lên phía trên biển sâu.
Tựa hồ chẳng nhớ ra điều gì, Từ Tiểu Thụ nghênh ngang coi trời bằng vung, cố gắng đè nén sự khẩn trương có thể dẫn đến nói lắp, hai tay chắp sau lưng, trấn định nói một câu ngắn gọn:
"Đến rồi."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)